Anh chị em thân mến,
Hôm
nay, cùng với toàn thể các tín hữu trên toàn cầu, chúng ta hân
hoan mừng trọng thể Lễ Chúa Giêsu Kitô phục sinh. Đây không
chỉ là một nghi lễ phụng vụ mà còn là biến cố trọng đại nhất đã xẩy ra
và làm thay đổi bộ mặt của trái đất nói chung và mỗi người chúng ta nói riêng.
Với các Ki-tô hữu thì đây là trung tâm của đức tin.
Chúa
đã sống lại thật, Alleluia.
Năm nay, chúng ta
sống lễ Phục Sinh với chủ đề của Năm Thánh: “Những người hành hương của hy
vọng”, đã được khai mạc vào đầu năm phụng vụ 2025 vừa qua. Với tâm tình hân
hoan của năm Thánh, chúng ta được mời gọi sống như những người mang hy vọng của
Chúa Kitô phục sinh đến cho thế giới hôm nay.
Thật vậy, qua biến
cố này, Đức Ki-tô đã khơi dậy niềm hy vọng,
không chỉ trong lòng các tông đồ, nhưng trong lòng mỗi người chúng ta, giữa một
thế giới còn nhiều bóng tối.
Hãy nhìn lại một
vài sự kiện. Thế Kỷ 21 được
bắt đầu bằng cuộc tấn công của quân khủng bố đã kéo sập hai tòa nhà tại trung
tâm thương mại thế giới tại Nữu Ước (World Trade Center) và giết bao nhiêu
người dân vô tội. Tình hình khủng bố cho đến nay vẫn gia tăng, những cuộc tàn
sát thật man rợ vẫn còn tiếp diễn. Hàng ngàn người dân vô tội vẫn bị giết trong các cuộc
chiến bên Urkranie và Gaza.
Thêm vào đó, nhân loại vẫn còn bị đe dọa
bởi các tai ương, và mới đây vụ động đất bên Myanmar đã cướp đi hàng ngàn
sinh mạng và thân nhân của họ lâm vào cảnh màn trời chiếu đất, không nơi nương
tựa. Chưa kể đến các nạn nhân do thiên tai lũ lụt gây ra…
Hơn thế nữa, chúng
ta đang sống trong một thế giới có tất cả mọi tiện nghi nhưng hình như con
người trong xã hội trọng vật chất, tôn sùng chủ nghĩa cá nhân dần dần đánh mất
đi một điều quan trọng nhất, đó là hy vọng.
Thế giới mà chúng
ta đang sống là thế đó.
Còn bản thân và gia đình mình thì sao?
Có bao giờ anh chị em đã phải trải qua
những kinh nghiệm của cuộc đời: như nếm cảnh cô đơn, bị ruồng rẫy, bị phản bội, bị lợi dụng, bị phụ tình, là nạn nhân của
ghen tuông, bị nhạo báng, chịu sỉ
nhục, sống trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan không? Tức: muốn nói ra mà
không biết giải thích làm sao. Bởi, sự im lặng, câm nín không lối thoát vẫn cứ
bao vây đời mình. Và lúc đó chúng ta thấy cuộc đời chỉ là đêm đen, bóng tối
luôn bao phủ và hầu như không có lối thoát.
Chính trong cảnh ngộ đó, nhiều người đã lâm vào
trạng thái trầm cảm rồi tự tìm
cho mình một giải pháp
để xa lìa và tránh
thoát tất cả. Còn chúng ta, là tín hữu, tìm giải pháp ở đâu - hy vọng vào ai cứu
ta ra khỏi tình trạng ‘bí lối và bó tay’ này?
Thưa anh chị em,
Ai là những người đã từng trải qua một vài kinh nghiệm nói ở trên, hãy cùng
ôn lại con đường Chúa đã đi qua,
không phải để tưởng niệm một biến cố xẩy ra ở quá khứ; cho bằng sống đường
Thương Khó bằng chính những kinh nghiệm sống của mình.
Trong những ngày qua, chúng ta đã sống
Tuần Thánh – cùng đi với Chúa Giêsu trong đau khổ, nhục nhã, cô đơn, bị phản
bội, bị đóng đinh. Sự thinh lặng trong Ngày thứ Bẩy Tuần Thánh nhắc cho chúng
ta biết về thân phân ‘bó tay’ của mình: không còn đường nào để đi, không còn
lối nào để thoát. Tưởng chừng mọi sự đã chấm hết. Nhưng,
chính vào lúc đó Thiên Chúa lại ra tay làm việc và can thiệp vào tình trạng ‘bó
tay’ của nhân loại và của riêng chúng ta.
Vào buổi sáng đầu
tuần hôm nay, cùng với các phụ nữ, những người bạn của Chúa chúng ta đi thăm
viếng mộ phần của Người. Và, oh kìa! Ngôi mộ trống, không thấy xác của Chúa đâu
cả. Biến cố này đã nói lên một sự thật mà chúng ta chỉ có thể đón nhận bằng
niềm tin, đó là:
“Người đã sống lại
thật như lời Người đã phán.”
Đức Giê-su đã sống
lại ngay trong lúc ta bị bí lối. Quả thật, có cảm nhận được điều đó mới biết
Phục sinh là ánh sáng soi đường cho ta và mọi người. Có cảm-nghiệm như thế, ta
mới biết là sự sống vẫn rất cần và quan trọng đến thế nào.
Ánh sáng Phục Sinh
đã bùng lên trong đêm tối của cuộc đời mình và trong niềm hy vọng chúng ta tin
rằng chỉ có Ánh sáng Phục Sinh mới đem đến cho cuộc đời mình một ý nghĩa mới,
mục đích mới. Và như vậy chúng ta khám phá ra rằng hành trình Phục sinh dẫn con
người từ tuyệt vọng, bí lối đến hy vọng, từ nước mắt đến vui mừng, từ chết đến
sống.
Hy vọng là một hồng
ân, không phải cảm xúc. Hy vọng không phải là sự lạc quan chờ đợi ở tương lai,
nhưng là một trạng thái an bình về những đau thương trong hiện tại.
Hy vọng của người
Kitô hữu là niềm xác tín rằng: Thiên Chúa vẫn đang hành động, ngay cả khi ta
không hiểu, không thấy.
Vì Chúa Giêsu đã
phục sinh, nên không đau khổ nào là vô nghĩa, không bóng tối nào là đêm đen
vĩnh viễn, không thập giá nào là gánh nặng khiến con người đi vào tuyệt vọng.
Chúa Phục Sinh đem đến cho chúng ta niềm
hy vọng. Hy vọng và xác tín rằng ngay vào lúc đen tối nhất, Thiên Chúa không bỏ
rơi con Ngài thì Người cũng không bỏ rơi ta. Can đảm, mạnh dạn mà tiến bước với
niềm hy vọng là thái độ sống mà chúng ta từng học được qua Phục sinh.
Với tâm tình và niềm xác tín vào nguồn
của mọi hy vọng nơi Chúa. Chúng ta sẽ có một lối nhìn tích cực hơn vào cuộc
sống này. Và chính
vì những gì đang xẩy ra trong thế giới đầy bóng tối này mà chúng ta mỗi Ki-tô hữu càng xác tín hơn về vai trò và bổn phận
của mình.
Vì thế, đừng bao giờ nói với Chúa tại
sao lại để con rơi vào cảnh khốn khổ thế này.
Nhưng hãy:
Tạ ơn Ngài đã dùng chúng ta để đốt lên
một ngọn lửa hy vọng soi chiếu người khác.
Tạ ơn Ngài đã sai con vào thế giới đang mất
hướng đi.
Tạ ơn Ngài đã gửi con vào môi trường mà
người ta chỉ biết sống cho mình.
Tạ ơn Ngài đã tín thác trao cho
con việc phục vụ và dấn thân được bắt đầu ngay trong gia đình và
lan tỏa cho bà con lối xóm chung quanh con.
Và chúng ta tin rằng Chúa cũng làm như
thế trong hoàn cảnh tương tự mà chúng ta đã
và đang trải qua.
Như vậy, ý thức được nhiệm vụ cao cả của người
tín hữu, chúng ta được sai đến trong thế gian. Và để hoàn tất
nhiệm vụ, chúng ta đều được
mời gọi để nên trọn hảo và việc nên trọn lành không được thưc hiện một sáng một chiều. Vì thế
bước đi bằng niềm hy
vọng để tiến về đích ngay lúc chúng ta không biết làm thế nào để đi nữa.
Và đây là câu
chuyện, xin mời anh chị
em nghe.
Có bốn cây nến biểu tượng cho Bình An-Peace,
Đức Tin-Faith, Tình Yêu-Love và Hy Vọng-Hope.
Một ngày nọ, bốn cây nến đang trò chuyện
với nhau. Bình An,
Đức Tin và Tình Yêu đều nói rằng chúng không còn được coi trọng trong thế giới
ngày nay. Ánh sáng của từng
cây nến yếu dần dần rồi tắt hẳn.
Có một cháu gái, đại diện cho thế hệ tương lai, nhìn thấy
ba cây nến không còn cháy sáng nữa liền bật khóc và hỏi: “Tại sao các cây nến quan trọng lại không cháy để chiếu sáng thế giới này nữa? Các ngươi đáng lẽ phải cháy sáng liên tục
cho đến cuối cùng cơ mà.” Khi đó, cây nến thứ tư mới nhỏ nhẹ nói với em gái: “Chị ơi, đừng sợ, vì em là Hy Vọng. Khi em còn cháy, chúng em vẫn có thể thắp sáng lại ba ngọn nến kia.” Amen. Alleluia!
No comments:
Post a Comment