Thưa anh chị em,
Trong cuộc sống, chúng ta đã từng gặp những người rất hào phóng và
tốt bụng khi cho người khác, nhưng lại rất nghèo nàn khi nhận. Làm sao chúng ta
có thể thiết lập mối quan hệ với những người chỉ biết cho mà không biết nhận
hay ngược lại chỉ biết nhận mà không biết cho đi. Cho đi và nhận lĩnh đều là hậu
quả của ân sủng.
Sau đây là một kinh nghiệm.
Trong thời gian làm việc với những người tầm trú bên Hong Kong,
vào một buổi chiều, trên đuờng rời trại cấm ở Whitehead tôi gặp một bà cụ, trên
tay cầm một gói giấy, lúng túng và thẹn thùng trao cho tôi. Ngạc nhiên tôi hỏi
cụ: “Thưa cụ, chuyện gì vậy?” Cụ trả lời: “Con biếu cha vài quả trứng gà để tẩm
bổ. Đây là phần bổ dưỡng của trại phát cho con dâu của con, cháu đang mang bầu
con so, cha ạ.” Lúng túng và ngại ngùng tôi thưa với cụ rằng: “Tôi không dám nhận
món quà này đâu, bởi vì hoàn cảnh và nhu cầu của cô con dâu của cụ cần hơn!” Vừa
nghe xong, cụ xem ra không hài lòng với lối cư xử của tôi, cầm gói quà trong
tay, quay đi rồi lẩm bẩm “Cha khinh con nghèo, quà không xứng đáng…” Giờ đến luợt
tôi choáng váng và chẳng biết phải hành xử thế nào!!!
Ngồi trên xe bus về lại nhà dòng mà tôi còn ân hận và tự hỏi mình
rằng tại sao mình không nhận để làm vui lòng cụ. Lần sau sẽ nhận tất cả, nhưng
làm gì có lần sau!
Rồi lại đến một truyện khác.
Có người phụ nữ kia đã từng giúp đỡ mọi người. Nhưng đến khi cần
phải nhận một quà tặng để cứu sống bà, thì bà cảm thấy vô cùng bối rối. Bà đã
cho rất nhiều, nhưng giờ đây không thể giúp đỡ chính mình. Bà trong lòng luôn
luôn muốn được yêu thuơng. Nhưng nhận được sự yêu thương của người khác thì thật
là khó khăn. Bà cần học cách để lại trở thành một trẻ nhỏ, khiêm tốn đủ để nhận
một món quà. Nhưng điều đó không dễ dàng bởi vì bà hoàn toàn đối lập với điều
đó: bà thích cho một cách vị kỷ.
Những người vị kỷ, coi mình là trung tâm ban phát mà lại không
thích nhận. Tại sao thế? Bởi vì khi nhận quà, họ cảm thấy mình thấp kém hơn người
khác và tự nhận mình là kẻ mắc nợ, ăn bám người khác. Điều họ thích cho, chưa hẳn
là điều tốt nhưng phải chăng họ làm điều đó để đề cao và tâng bốc cái tôi của họ,
và khiến họ đuợc xếp loại cao sang hơn kẻ khác!!!
Cho là việc quan trọng. Nhưng nhận cũng thế. Không ai trong chúng
ta tự cho mình là đủ. Mọi người đều bất toàn. Chúng ta đón nhận và hỗ trợ nhau.
Trên hết mọi sự chúng ta cần đón nhận từ Thiên Chúa. Chúng ta không thể cho người
khác điều chúng ta không có. Và, thật là thê thảm khi chúng ta không có khả
năng để tiếp nhận. Biết cho như thế nào thì cũng phải biết nhận như thể ấy. Cho
và nhận đều là những hậu quả của ân sủng.
Câu chuyện Tin Mừng cho chúng ta thấy sự khác nhau giữa Mar-tha và
Ma-ri-a. Mar-tha không có khả năng nhận, trong khi Ma-ri-a có. Ma-ri-a không lười.
Cô đón tiếp Chúa bằng cả con tim, chú tâm đến sự hiện diện của Người, để mắt đến
từng cử chỉ và lời nói của Người. Đối với cô, từ lúc Đức Giê-su bước chân vào
nhà thì Người là tất cả. Còn Mar-tha, vì quá bận rộn nên không nhận ra Đức
Giê-su là khách. Đức Giê-su đến thăm để bộc lộ ý muốn của Người cho hai chị em
mà cô lại bận rộn như thế thì cho dù Người muốn cũng chẳng có cơ hội trao cho
Mar-tha. Nói khác đi, vì quá bận rộn, Mar-tha chẳng còn tâm trí hay cơ hội nhận
ra ý định của Chúa nữa.
Với cái nhìn nông cạn, chúng ta dễ dàng đồng ý với Chúa là Ma-ri-a
đã chọn, không phải là phần tốt nhất mà còn dễ nhất nữa. Ma-ri-a chỉ việc ngồi thừ
ra đó, còn bao nhiêu việc tất bật khác thì Mar-tha ôm trọn, thật là khó khăn!
Nhưng suy nghĩ kỹ, chúng ta có thể thấy, phần việc của Ma-ri-a khó khăn hơn nhiều
trong hai phần việc ấy. Gạt bỏ công việc của mình và chú tâm hoàn toàn vào người
khác không phải là việc dễ làm đâu. Đem sự chú tâm trọn vẹn ấy vào Thiên Chúa lại
càng khó hơn. Nhưng đó mới là phuơng thế tuyệt hảo nhất trong việc hiệp thông để
sinh ra lợi ích cho bản thân mình và tha nhân.
Thưa anh chị em,
Như vậy, sự bận rộn trong cuộc sống để hoàn thành việc của mình mà
không nhận ra nhu cầu của người thân để quan tâm thì cũng giống như việc chạy
đôn chạy đáo mà Mar-tha thể hiện hôm nay. Kết quả mà họ đạt được cũng không
đáng khích lệ. Sau đây là vài thí dụ điển hình.
Có một gia đình kia. Anh chị đã sống với nhau mấy chục năm, và đã có
ba người con. Họ gặp nhau, yêu nhau rồi cưới nhau. Khi mới cưới, vì trách nhiệm
và bổn phận đối với thân nhân của hai bên gia đình còn ở Việt Nam, và nhất là
muốn tạo cho gia đình riêng của anh chị một nền tảng vững chắc; cho nên anh chị
đã phải cầy cả đêm lẫn ngày, anh chị đã nỗ lực làm việc không biết mệt mỏi. Mỗi
người một công việc. Cả anh và chị thành công trong sự nghiệp. Ai cũng làm chủ.
Tuy nhiên cái giá phải trả cho sự thành công này cũng không nhẹ. Chỉ vì vật lộn
với công ăn việc làm, anh chị không còn nhiều thời gian cho nhau. Về đến nhà chỉ
biết ngủ. Mối dây tương quan trong cuộc sống vợ chồng giả như có thì cũng chỉ
là bổn phận qua loa cho xong. Đối với con cái, anh chị đã nuôi nấng các cháu rập
theo cung cách quản lý nhân viên; mấy người con của anh chị không được lớn lên
trong vòng tay yêu thương, vì thế cách hành xử của các cháu cũng bộc lộ một sự
thèm muốn được yêu thương!
Người ngoài nhìn vào tưởng họ hạnh phúc chứ ai nào ngờ cảnh ‘phòng
không gối chiếc’ hay ‘đồng sàng dị mộng’ đã xẩy ra với họ từ lâu rồi. Giờ này
chỉ còn lại là sự chịu đựng cho qua khỏi kiếp này. Cái giả phải trả cho sự bận
rộn trong cuộc sống mắc đến độ khi nhìn lại cũng chẳng còn biết làm thế nào để
sửa chữa. Thật tội nghiệp!
Trong việc xây dựng mối dây tương quan giữa Chúa và ta cũng thế. Chúng
ta đến với Chúa trong lúc bận rộn thì còn giây phút hay tâm tình nào dành cho Ngài
đây! Sau đây là một trong những thói quen mà nhiều người đã vấp phải.
Có một bà thưa rằng: “Thưa cha, con đã cầu nguyện hầu như không ngừng
suốt đời, và con chưa bao giờ có cảm giác gì về sự hiện diện của Thiên Chúa”. Linh
mục đó mới hỏi: “Con có để cho Thiên Chúa có cơ hội lên tiếng không?”. Bà nói: “Ồ
không, con đã nói với Người suốt thời gian ấy. Như thế không phải là cầu nguyện
sao?” Vị Linh mục đó trả lời: “Không, tôi không nghĩ như thế,” rồi nói tiếp: “Bây
giờ, tôi xin đề nghị với cụ thế này nhé: mỗi ngày, cụ hãy dành riêng năm hoặc mười
phút để chỉ ngồi trước mặt Thiên Chúa”. Thưa cha, ngồi như thế dễ buồn ngủ lắm!
Vị linh mục ôn tồn đáp: “Bà ơi, ngủ trong bàn tay yêu thuơng của Chúa là một hồng
ân đấy, bà cứ tập đi.”
Và bà đã làm như thế. Kết quả là gì? Không lâu sau, bà ta trở lại
và nói: “Thưa Cha, thật lạ lùng, khi con cầu nguyện cùng Thiên Chúa, nói cách
khác khi con nói với Ngài, con không thấy điều gì. Nhưng khi con ngồi thinh lặng,
yên tĩnh, mặt đối mặt với Ngài, con cảm thấy được bao trùm trong sự hiện diện của
Ngài”.
Như vậy, Ma-ri-a đã chọn phần tốt nhất. Cô đã không nói gì nhưng
trao trọn vẹn tấm lòng và con tim cho Chúa để Chúa họat động. Còn Mar-tha thì bận
rộn để phô trương thanh thế, muốn chứng minh rằng mình đã quá đầy đủ, làm việc
gì cũng hòan hảo thì Chúa đâu làm đuợc gì nữa.
Ma-ri-a ngồi duới chân Chúa bộc lộ tâm tình lệ thuộc; và lắng nghe
để nhận chỉ thị và huấn lịnh của Chúa. Còn Mar-tha lại bận rộn rồi yêu cầu Chúa
làm điều cô muốn: “nói em con giúp con”.
Như Ma-ri-a chúng ta hãy lệ thuộc vào Chúa. Như Ma-ri-a chúng ta
hãy lắng nghe Lời Người chỉ dậy. Và, Chúa sẽ huớng dẫn, thúc đẩy và tác động để
chúng ta trở thành những Mar-tha, những Sa-ma-ri-a sống động. Như thế, hãy ngồi
để lắng nghe Chúa dậy như Ma-ri-a; rồi với lòng hiếu khách chúng ta cùng đứng dậy,
noi gương người Sa-ma-ri-a và Mar-tha, đón tiếp và phục vụ Chúa trong anh em
mình nhé. Amen!