Anh chị em thân mến,
Truyện kể rằng: Có một cha giáo chuyên dậy về môn thần học bí
tích. Trong tuần cha lo việc giảng dậy, cuối tuần ngài đi vào các thôn làng
giúp mục vụ ở các xứ đạo nghèo. Cha chọn lối sống sát cánh với nếp sống của người
miền quê. Họ tuy nghèo nhưng đơn sơ và chân thật. Nơi họ sinh sống lại chịu nhiều
thiên tai, nhưng ít ai oán trách.
Trong làng, có gia đình hai cụ kia, lớn tuổi, nghèo. Hai cụ cư trú
trong một căn chòi chỉ đủ để che mưa, che nắng mà sống qua ngày. Họ không có
con cái nên cũng chẳng có ai để nhờ vả. Xẩy ra là có cơn bão quét qua làng khiến
cho căn chòi của hai cụ bị thiệt hại nặng hơn các nhà khác.
Sau cơn bão, theo thông lệ cha giáo xuống làng để cùng bà con cử
hành Thánh Lễ. Trong các bài giảng, cha luôn tìm cách nhắc nhở cho bà con biết
về tình trạng của hai cụ. Tuần thứ nhất qua đi, rồi lại một tuần nữa trôi qua,
sang thêm một tuần nữa, đến cuối tuần thứ tư, mọi sự vẫn y nguyên. Sau khi dâng
Lễ vào cuối tuần đó xong. Cha báo cho bà con biết tuần tới Ngài sẽ không đến
dâng lễ cho họ nữa. Nghe đến đó, bà con trong nhà thờ nhốn nháo và xôn xao cả
lên. Họ nghĩ là cha ốm hay bị thuyên chuyển.
Cha giáo giải thích: “Tôi không đến dâng lễ vì anh chị em chưa sống
đúng vai trò của người tín hữu, ngài nói thêm: đây nhé, kể từ ngày cơn bão quét
đến làng này, tuần nào tôi cũng nhắc cho anh chị em biết về hoàn cảnh mục nát,
xiêu vẹo của căn chòi mà hai cụ đang ở. Thế mà có ai quan tâm làm gì để giúp họ
đâu!” Chúng ta cùng chia một bánh, cùng uống một chén trong Thánh Lễ, rồi có ai
sống điều mình đã lĩnh nhận chưa? Nghe đến đâu lòng họ bị đau nhói lên đến đó.
Cả nhà thờ lặng yên. Ai ai cũng cúi gầm mặt xuống. Không ai nói với ai điều gì.
Sau vài phút trôi qua, ở góc cuối nhà thờ, có một người đàn ông bị
tàn tật, run rẩy đứng lên và thưa với cha và cộng đoàn lời lẽ sau đây: “Dạ thưa
cha, lời cha dậy thật chí phải! Tuy nhiên, thay vì nhắc nhở cho chúng con biết
nhiệm vụ phải làm, sao cha không dẫn chúng con đi, rồi mỗi người một tay sửa lại
căn chòi xiêu vẹo cho hai cụ ấy. Theo con, đó là cách thế hữu hiệu và nhanh nhất.”
Đến lúc này, không chỉ có giáo dân mà cả cha giáo cũng cúi gầm mặt
xuống. Cha ngẫm lại mới thấy ông này nói đúng. Cha thường xuyên giảng dậy và
khuyên bảo họ hãy sống điều mình đã lĩnh nhận, hãy trở nên của ăn cho nhau, hãy
giúp đỡ nhau; thế mà bản thân cha cũng chỉ biết nói mà không biết làm. Cha dường
như đã quên điều cha thường nói là con người ngày nay muốn được nhìn thấy nhiều
gương sáng hơn là nghe những lời nói suông!
Truyện dừng lại ở chỗ đó, như lời mời gọi để chúng ta đáp trả! Phần
còn lại tùy thuộc vào cách đón nhận của từng người, những ai tham dự tiệc Thánh
Thể, bao gồm mọi người, cả cha lẫn con, không chừa một ai!
Anh chị em thân mến,
Ít nhất mỗi tuần một lần, nhớ đến Lời Chúa dậy ‘Anh em hãy làm việc
này mà tưởng nhớ đến Thầy.’ Chúng ta cùng nhau dâng Lễ, cùng nhau cử hành bí
tích Thánh Thể, nhưng chúng ta đã sống điều mà chúng ta cử hành và lãnh nhận
như thế nào?
Tại tiệc Thánh Thể, chúng ta làm lại các việc mà Chúa đã làm, như
đã đuợc ghi lại trong các sách Tin Mừng, cụ thể trong trình thuật của Tin Mừng
theo Thánh Mác-cô như sau: “Cũng đang trong bữa ăn, Đức Giê-su cầm lấy bánh,
dâng lời chúc tụng, rồi bẻ ra, trao cho các ông và nói: "Anh em hãy cầm lấy,
đây là mình Thầy." Và Người cầm chén rượu, dâng lời tạ ơn, rồi trao cho
các ông, và tất cả đều uống chén này. Người bảo các ông: “Đây là máu Thầy, máu
Giao Ước, đổ ra vì muôn người.”
Tất cả các hành động “cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, bẻ ra và
trao ban” của Đức Giê-su trong bữa tiệc vượt qua đã đuợc thể hiện trọn vẹn trong
sự chết, cao điểm của mầu nhiệm hiến dâng mà Đức Giê-su đã thực hiện. Đây không
chỉ là huấn lịnh. Đó là việc làm của Đức Giê-su. Người đã làm mọi sự được cử
hành trong nghi lễ của bữa tiệc vượt qua này. Thân xác Người là tấm bánh mà Người
đã bẻ ra và trao ban để nuôi sống muôn người.
Kính thưa anh chị em,
Tìm hiểu sâu để chúng ta yêu mến bí tích Thánh Thể là chuyện cần
thiết. Nhưng, cuối cùng chúng ta hãy nhớ rằng ‘Đây là mầu nhiệm đức tin’. Đã là
mầu nhiệm thì hiểu sao cho thấu! Con người ở các thời đại khác nhau có cách diễn
tả khác nhau về mầu nhiệm mà họ đã lĩnh nhận. Tuy nhiên, tất cả đều cần đón nhận
bằng niềm tin rồi sống niềm tin đó.
Giả như có ai cầm tấm bánh đã được truyền phép và hỏi anh chị em
có tin đây là Thánh Thể Chúa hay không? Bảo đảm cả nhà thờ sẽ đồng thanh tuyên
xưng “Amen, nghĩa là đúng như vậy”. Sẽ có anh chị em nói rằng việc đó sao xẩy
ra được! Ai có gan làm chuyện tầy trời đó! Đúng vậy, anh chị em tín hữu không
dám làm và không có năng quyền để làm. Nhưng các thừa tác viên linh mục của Hội
Thánh đều làm sau khi truyền phép và tất cả đều tin nhận đó là Mình và Máu
Thánh Chúa. Không chút ngần ngại. Không phút nghi ngờ. Tất cả đều tuyên xưng.
Chúa hiện diện hữu hình qua hình bánh và hình rượu mà tất cả chúng ta đều chấp
nhận bằng niềm tin.
Thế nhưng có trường hợp, hy vọng không bao giờ xẩy ra, như sau: Ai
trong chúng ta có gan cầm tấm bánh đã được truyền phép rồi giơ lên, bỏ xuống đất
rồi chà và dẫm đạp. Truớc cảnh tượng đó, tôi tin chắc anh chị em sẽ bầy tỏ thái
độ đối với người bất kính ngay.
Nhưng, nếu có người nào trong anh chị em bị bạo hành trong gia
đình, là nạn nhân của các vụ lạm dụng tình dục, bị ngược đãi, bị chà đạp, nhân
phẩm không còn chất người thì chúng ta sẽ hành xử ra sao? Chúng ta có cảm nhận
rằng thân thể Chúa đã bị thương tích và cần đuợc hàn gắn hay là chúng ta lại chọn
thái độ im lặng, ngu si hưởng thái bình và ai chết mặc ai, miễn là ta vẫn ruớc
lễ, sống thánh thiện và giữ vững vị thế trong cộng đoàn là đủ rồi!
Nói như thế có nghĩa là, đôi khi chúng ta nhấn quá mạnh, bàn quá
sâu, làm chứng quá hùng hồn về sự hiện diện đích thật của Chúa trong bí tích
Thánh Thể trong các Thánh Lễ, các giờ suy tôn, chầu Thánh Thể rồi sau đó chúng
ta lại giam Người trong nhà tạm rồi ra về. Trong khi đó, Người đang hiện diện
và chờ đợi chúng ta nơi những anh chị em đang bị thương tích nói trên. Anh chị
em đừng quên họ cũng là một phần của thân thể Người.
‘Hãy làm việc này’ là bắt chước, noi gương những gì mà Chúa đã làm
cho Chúa Cha và cho chúng ta. Người đã trở thành của lễ hiến dâng đẹp lòng
Thiên Chúa và cũng trở nên nguồn ơn cứu độ nuôi dưỡng thế gian và những kẻ thuộc
về Người thế nào thì trong phận vụ của người môn đệ, chúng ta cũng được hối
thúc, để ngày qua ngày, sống trong mối dây hiệp thông với Đức Ki-tô để trở
thành của lễ hoàn hảo cho Thiên Chúa trong niềm vui phục vụ và trở thành của ăn
cho nhau như thế.
Tóm lại, rao giảng Nước Trời và phục vu tha nhân là nhiệm vụ hàng
đầu và quan trọng của người môn đệ. Nhưng, để chu toàn đuợc nhiệm vụ cao cả và
quan trọng đó, chúng ta cần đuợc nuôi dưỡng bởi sức sống là Thánh Thể Chúa.
Chính bí tích Thánh Thể là nguồn sức mạnh giúp chúng ta làm đuợc những việc mà
thế gian không làm được. Thế gian có thể tạo ra những anh hùng nhưng không tạo
ra người môn đệ. Người ta có thể hiến dâng vì lý tưởng. Nhưng người môn đệ hiến
dâng mình vì Yêu. Nguồn sức mạnh giúp các môn đệ có thể hiến dâng chỉ được tìm
thấy trong Thánh Thể Chúa. Chúng ta chỉ có thể quên mình để phục vụ người khác
hết lòng nếu chúng ta được nuôi dưỡng bởi Tình Yêu của Đấng đã hiến dâng và sẵn
sàng chết vì yêu.
Như vậy, chạy đến với bí tích Thánh Thể để múc thêm năng lực của sự
sống rồi ra đi chu toàn nghĩa vụ yêu thương mà người môn đệ cần thực hiện là sứ
điệp mà chúng ta cần ghi nhớ trong ngày mừng kính Lễ Mình và Máu Thánh Chúa hôm
nay. Cầu chúc mọi người đạt được nguyện ước này và trở thành của ăn nuôi sống
nhau trong Chúa. Amen!