Anh chị em thân mến,
Trong bài Tin Mừng tuần trước, Đức Giê-su đã khuyên các môn đệ đừng sợ,
nhưng hãy can đảm thi hành sứ mạng truyền giáo, cho dù phải hy sinh mạng sống
thì cũng đừng lo, bởi vì cuộc sống của người môn đệ chân chính là của Chúa và
thuộc về Chúa.
Tin mừng hôm nay là phần kết luận bài giảng truyền giáo của Đức Giê-su. Trong
đó, Người đưa ra các tiêu chuẩn mà người môn đệ của Nước Trời cần phải có. Qua
Bí Tích Thánh Tẩy chúng ta đã trở thành tín hữu của Chúa và là thành viên của Hội
Thánh. Vì thế, việc rao giảng Nước Thiên Chúa là bổn phận. Tuy là như thế, nhưng
không phải người tín hữu nào cũng là môn đệ chân chính của Đức Giê-su cả đâu!
Có sự khác biệt giữa người môn đệ chân chính và người chỉ khoác trên mình bảng hiệu
Ki-tô hữu.
Căn cứ vào những gì mà Đức Giê-su dậy bảo hôm nay, chúng ta nhận thấy điều
kiện để trở thành môn đệ của Chúa không lệ thuộc vào các việc như: tuân giữ các
giới răn, siêng năng cầu nguyện, lĩnh nhận các Bí Tích, hăng say tham gia công
tác trong xứ đạo và những việc đạo đức khác nữa. Vẫn biết rằng, tất cả các điều
kể trên là bổn phận của người tín hữu, và chúng ta thật có lỗi nếu không thực
hiện các điều này. Nhưng các tiêu chuẩn mà Chúa dành cho các môn đệ hôm nay đòi
hỏi chúng ta cần có một chọn lựa, thứ chọn lựa đòi hỏi sự hy sinh. Đây không phải
là điều dễ dàng. Bởi vì, yêu sách của Đức Giê-su đưa ra hôm nay rất quyết liệt,
khó thực hiện, đòi hỏi người môn đệ phải có thái độ sẵn sàng để dứt bỏ.
Chúng ta cùng nhau nghe lại điều Chúa phán: “Ai yêu cha yêu mẹ hơn Thầy,
thì không xứng với Thầy. Ai yêu con trai con gái hơn Thầy, thì không xứng với
Thầy.” (Mt 10: 37) Tình Yêu Chúa của người môn đệ phải vượt lên trên tất cả mọi
thứ tình yêu khác. Đức Giê-su đã nói thêm rằng chúng ta phải yêu Chúa hết tâm hồn,
hết trí khôn và hết sức mình. Nói chung, yêu Chúa trên hết mọi sự. Yêu Chúa như
Chúa yêu. Yêu Chúa rồi làm như Chúa đã dậy trong Bữa Tiệc Ly. Người cầm bánh,
dâng lời chúc tụng rồi bẻ ra và trao cho các môn đệ rồi phán “Này là Mình Thầy.”
Tình yêu của Đức Giê-su là của lễ hiến dâng lên Cha, rồi trao ban cho các môn đệ.
Tất cả cử chỉ của Chúa như hiến dâng, bẻ ra, trao ban đều là các tiêu chuẩn mà
các môn đệ của Chúa phải áp dụng.
Chúng ta cũng nhận ra trong các mối quan hệ của con người, tuy hiếm nhưng
cũng có vài trường hợp đặc biệt, họ sẵn sàng hy sinh cho nhau. Nhưng động lực để
họ hy sinh cho nhau xuất phát từ mối tình của họ đối với Chúa trước, Cho nên, để
yêu Chúa hơn tất cả là lúc chúng ta chọn lựa Chúa là người quan trọng nhất, không
có Chúa trong cuộc đời thì mọi sự và mọi việc chúng ta làm chẳng có giá trị gì.
Thưa anh chị em,
Trong tâm tình đó, giờ đây chúng ta cũng hồi tâm để kiểm tra xem chúng
ta yêu Chúa đến độ nào, có yêu Chúa trên hết mọi sự không? Bởi vì, chỉ có can đảm
nhìn nhận, chúng ta mới biết mình là ai? Có phải là môn đệ chân chính của Chúa
hay là cứ mãi sống dưới nhãn hiệu của người tín hữu, và các điều cần làm để vui
lòng Chúa thì lại bỏ quên.
Để xứng đáng là môn đệ của Chúa, chúng ta phải cố gắng thay đổi nơi chúng
ta đang sống thành nơi mà mọi người cùng được nuôi dưỡng và lớn lên trong Tình
Yêu Chúa. Và như thế thì mọi mối tương quan mà chúng ta đang xây dựng như vợ chồng,
con cái, bạn bè, thân hữu, v.v… đều được đặt trên nền tảng và cùng qui hướng về
Tình Yêu Chúa.
Do đó, chúng ta phải nhìn nhận rằng nếu tình yêu của chúng ta dành cho
Chúa không quan trọng và chưa lớn hơn tất cả thứ tình yêu khác thì chúng ta làm
sao có thể dâng hiến đời mình cho Chúa trong tất cả, đặt Người lên trên mọi sự như
thời gian, công sức, tài năng và tiền của cho Người được?
Làm sao chúng ta có thể nói rằng tôi yêu Chúa hơn mọi sự, trên tất cả mọi
thứ mà lại không có thời gian để tâm sự với Người. Hơn thế nữa, thời giờ là của
Chúa ban cho!
Dựa vào kinh nghiệm trong cuộc sống, khi yêu nhau là muốn ở bên nhau. Có
nhiều đôi bạn trẻ đã chia sẻ rằng họ chỉ mong ở bên nhau, thậm chí chẳng biết
và chẳng có chuyện gì để nói. Giống như thế, im lặng để nhìn ngắm Chúa và lắng
nghe tiếng Người là phương thế cầu nguyện tốt nhất. Anh chị và tôi là những người
thật xứng đáng là môn đệ của Chúa, nhưng chúng ta đã yêu Chúa bằng cách dùng thời
gian theo ý Chúa hay chưa?
Cùng một cách như thế, chúng ta hãy tự hỏi tôi đã xử dụng khả năng mà Chúa
trao ban như thế nào? Để xây dựng công ích, mưu cầu ích lợi chung hay là ích kỷ
dùng cho riêng gia đình mình mà thôi.
Tiến xa hơn một bước và cũng thật là khó khăn khi chúng ta đề cập đến việc
xử dụng tiền bạc. Vấn đề này rất tế nhị. Bởi vì tiền của gắn liền với sinh hoạt
hàng ngày của chúng ta. Trên thực tế, tôi biết rằng có nhiều anh chị em tỏ vẻ
chán nản và thất vọng khi nghe linh mục nói đến tiền. Thậm chí, có nhiều người không
muốn đến Nhà Thờ vì chẳng nghe được những lời giáo huấn từ cha xứ, thay vào đó
chỉ nghe đề cập đến nhà xứ thiếu chỗ này, hụt chỗ kia… tiền ơi là tiền.
Quả thật, bản thân tôi rất ngại khi đề cập đến vấn đề này. Tuy nhiên,
chúng ta cần phải đối diện với thách đố là chúng ta đã yêu Chúa và đặt Chúa
trên mọi nhu cầu và mãnh lực mà tiền bạc có thể chi phối cuộc sống của chúng ta
hay chưa? Như chúng ta thường nghe nói “tiền bạc là ông chủ xấu nhưng lại là một
đầy tớ tốt”. Vì thế, anh chị em hãy tự vấn mình đã coi tiền của như phương tiện
mà Chúa ban để xây dựng công ích hay lại tôn nó lên vai trò của một ông chủ điều
khiển cuộc sống mình.
Người môn đệ chân chính của Chúa hãy học nơi Người lòng quảng đại và
tinh thần bác ái trong việc xử dụng tiền của.
Khi suy niệm và trình bầy mấy điểm nói trên, tôi chợt nhớ đến đời sống
và gương sáng của Thánh Nữ Tê-rê-sa Hài Đồng Giê-su. Hành trình đời sống của
Ngài chỉ vỏn vẹn 24 năm. Ngoài thời gian thơ ấu sống trong sự bao bọc của cha mẹ,
thời gian còn lại Ngài sống trong đan viện của Dòng Kín Ca-mê-lô. Cuộc sống nghèo,
chẳng có nhiều tiền để cho ai. Công việc của Ngài thật âm thầm, lo việc trong
nhà. Thế mà công trạng của Ngài lại được sánh ngang hàng với Thánh Phan-xi-cô
Xa-vi-e bôn ba khắp nơi để truyền giáo. Bởi vì Thánh Nữ đã yêu Chúa bằng cả cuộc
đời. Mọi việc Ngài làm, mọi cử chỉ và mọi lời Ngài nói đều phát sinh từ tình
yêu mà Ngài dâng tặng cho Chúa để cầu nguyện cho việc truyền giáo.
Giống như Chúa, noi gương Thánh nữ Tê-rê-sa Hài Đồng Giê-su, chúng ta phải
yêu Chúa trên hết mọi sự, chọn Chúa trước khi chọn lựa các điều khác. Trong cử
chỉ, lời nói và việc làm của cuộc sống, chúng ta đừng hỏi tôi muốn gì mà là Chúa
muốn gì. Đây không phải là điều dễ làm. Chúa biết rõ nỗi khó khăn mà chúng ta sẽ
gặp phải. Vì thế, sau khi đưa ra các điều kiện đòi hỏi người môn đệ cần có,
Chúa đã phán tiếp: ai không vác thập giá mình mà theo Thầy, thì không xứng đáng
làm môn đệ của Thầy.
Tóm lại, trên hết mọi sự và trong tất cả, chúng ta hãy yêu Chúa trước.
Tình yêu Chúa bao hàm việc hy sinh, từ bỏ và dâng hiến. Tình yêu đáp trả mà
chúng ta có được cũng xuất phát từ Thiên Chúa. Thiên Chúa yêu chúng ta trước. Người
yêu con người đến nỗi đã gửi người Con duy nhất, hiến mạng sống của người Con
làm quà tặng ban cho chúng ta sự sống đời đời.
Một lần nữa, chúng ta tin vào sự hiện diện của Chúa Phục Sinh trong Bí
Tích Thánh Thể mà chúng ta đang cử hành. Đây là quà tặng tình yêu của Thiên Chúa
thể hiện trong Thánh Lễ này. Hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy, nhớ đến thân xác
của Thầy đã hy sinh làm của ăn nuôi sống chúng ta.
Trước khi đón nhận Mình Chúa, chúng ta thú nhận mình bất xứng. Và sau đó
mới đón nhận thân xác Người và được biến
đổi để xứng đáng thành người môn đệ của Chúa, và giống như Chúa chúng ta sẽ nỗ
lực yêu thương và nuôi sống nhau.
Tình Yêu là thế. Chỉ có ai yêu mến Chúa hơn mọi thứ tình trên trần gian
này mới thật là người môn đệ của Chúa và sẽ làm được các việc như Chúa đã làm.
Amen!