Trong trình thuật hôm nay, Đức Giêsu tiếp tục dùng dụ
ngôn để trình bầy giáo lý về Nước Trời.
Dụ ngôn kho báu và ngọc quý xem ra trong sáng, thông
suốt và dễ hiểu. Vừa nghe xong, chúng ta thấy rõ ý Chúa. Tuy nhiên, về mặt hành
động, dụ ngôn này vẫn đòi hỏi người nghe một chọn lựa không dễ thực hiện. Từ việc
khám phá ra kho báu và viên ngọc quý cho đến lúc lấy được chúng làm sở hữu còn cần
đến một quyết tâm rất mãnh liệt. Cho dù, hai nhân vật trong dụ ngôn: một người
vô tình tìm được kho báu, còn viên ngọc quý là kết quả của một chuỗi ngày nỗ lực
tìm kiếm của ông thương gia. Nhưng cả hai người đều có chung một quyết tâm: đó là
việc họ hy sinh tài sản để tậu cho được kho báu và viên ngọc quý.
Tuy vậy, kho báu và ngọc quý vẫn không phải là Nước Trời. Đó là những hình ảnh đuợc xử dụng giúp chúng ta nhìn ra một vài nét đặc trưng liên quan đến Mầu Nhiệm này. Nước Trời không phải là điều mà chúng ta có thể chiếm hữu và khư khư ôm nó cho riêng mình. Nước này chủ yếu thuộc về Thiên Chúa; không thuộc về con người nên không một ai có thể chiếm hữu nó hoàn toàn và lấy làm của riêng mình. Nhìn vào cuộc sống và sứ vụ của Đức Giêsu, con người sẽ khám phá ra mầu nhiệm này; và ngay lúc đó, họ biết là đã tìm được một kho tàng. Kho báu này làm thỏa mãn mọi khát vọng và đam mê của đời mình. Và từ trong nỗi khát vọng đong đầy đó, con nguời được tự do, chứ không bị ép buộc, bán tất cả mọi sự để lấy nó. Một gương mẫu điển hình mà chúng ta thường đuợc nghe, đó là gương của Thánh Phan-xi-cô thành Asisi. Với lòng quyết tâm tận hiến cho người cùng khốn. Ngài đã dám từ bỏ tận căn để cho niềm vui của Nước Trời chiếm hữu.
Còn chúng ta, hầu hết, sẽ giống như người thanh niên
giàu có trong Tin Mừng (Mt 19, 16-22). Trước lời mời gọi của Chúa là hãy từ bỏ
tất cả những gì anh đang có và sẽ sở hữu một kho tàng trên trời rồi theo Chúa,
thì anh làm không được. Anh cứ bám vào những điều cũ kỹ. Anh không nhận ra sứ vụ
và con người đang nói với anh là biểu hiệu của Nước Trời. Anh đã buồn chán rồi
bỏ đi, vì anh không cảm nhận được tầm quan trọng của Nước Trời trong cuộc sống
anh. Về mặt tuân thủ sống theo mặt chữ của lề luật thì anh rất giầu; anh đã làm
mọi sự theo luật dậy. Nhưng niềm vui giữa những người thuộc về Nước Trời thì
anh còn thiếu hay là chưa có!
Nghĩ đến người thanh niên giàu có là nhớ đến phận
mình! Anh buồn rầu vì không dám từ bỏ để chọn phần tốt hơn. Còn chúng ta, qua
bài Tin Mừng hôm nay, có đưa ra một quyết tâm nào phù hợp với yêu cầu của Nước
Trời hay không? Hẳn nhiên, chúng ta vẫn chưa quên trong Hiến Chương Nước Trời,
Đức Giêsu có căn dặn rằng: “hãy tích trữ cho mình những kho tàng trên trời, nơi
mối mọt không làm hư nát, và kẻ trộm không khoét vách lấy đi. Vì kho tàng
của anh ở đâu, thì lòng anh ở đó.” (Mt 6:20-21).
Và, đây là một suy tư khác, tuy không liên kết chặt chẽ
với các dụ ngôn hôm nay. Nhưng, tôi nhận thấy rất thích hợp để nói lên mối dây
tuơng quan giữa Chúa và ta; vì thế xin được dùng như phần kết luận rằng: Anh chị
em có nhận ra việc Chúa chọn mình như bảo vật, như viên ngọc thật trân quý của
Người hay không? Cho dù phải thắp đèn, quét nhà, moi móc mọi nơi mọi chốn thì Người
cũng phải tìm cho ra bảo vật đó; rồi mời bà con lối xóm đến cùng chia vui. Tất
cả nghĩa cử đó đong đầy tình yêu mà Thiên Chúa muốn bộc lộ cho con người. Phần
chúng ta hãy quyết tâm sống xứng đáng như một bảo vật quí giá của Thiên Chúa
dành cho tha nhân; và tiếp tục khám phá vẻ đẹp, những nét trân quý nơi người
khác, vì họ cũng là những viên ngọc trân quý của Thiên Chúa.