Anh chị em thân
mến,
Lời tuyên xưng của
Simon Phê-rô “Thưa Thầy, bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai? Thầy mới có những
lời đem lại sự sống đời đời” không làm cho chúng ta coi thường thái độ và phản ứng
của các môn đệ đã bỏ cuộc. Bởi vì, lời tuyên xưng của Phê-rô và việc bỏ cuộc của
các môn đệ có thể phản ảnh rất thật trong cuộc sống của mỗi người chúng ta.
Thực tế trong cuộc
sống là một bằng chứng hùng hồn giúp chúng ta nhận ra vị trí của chính mình. Có
những lúc chúng ta xác tín về việc theo Chúa của mình, nhất là khi gặp được nhiều
thuận lợi trong cuộc sống. Tuy nhiên, lại có nhiều khoảnh khắc, nhất là khi phải
đối diện với các thử thách vuợt qua sức đón nhận khiến cho chúng ta cảm thấy
chán nản, thậm chí có những người lâm vào tình trạng tuyệt vọng và muốn bỏ cuộc.
Vì thế, phụng vụ
Lời Chúa trong Chúa nhật hôm nay, đặc biệt nội dung của bài đọc thứ nhất và
trình thuật Tin Mừng giúp cho chúng ta có cơ hội để xét mình và nhận ra chúng
ta có phải là các tín hữu thực thụ theo yêu cầu của Đức Giê-su hay vẫn chỉ là
tín hữu có tiếng mà không có miếng; có nghĩa là cụm từ tín hữu chỉ là bảng hiệu,
còn đời sống của chúng ta còn xa với những giá trị mà người tín hữu chân chính
cần đem lại trong cuộc sống!
Trình thuật Tin
Mừng hôm nay là cao điểm của một cuộc đối đầu mang tính quyết liệt giữa Đức
Giê-su và các môn đệ. Họ là những người đã chứng kiến dấu lạ hoá bánh ra nhiều
và được nghe lời giải thích của Người về việc làm đó. Tuy lời giải thích của Đức
Giê-su mang tính mạc khải, bộc lộ cho các môn đệ biết về sứ mạng của Người là Đấng
đến để hiến dâng bản thân cho Cha và ban cho chúng ta sự sống đời đời. Người
càng quyết liệt làm sáng tỏ sứ điệp bao nhiêu thì lại nhận được sự chống đối
không thiếu phần dứt khoát của một nhóm môn đệ bấy nhiêu.
Như thế, căn cứ theo
trình thuật của Thánh Gio-an thì kết quả là có rất nhiều môn đệ đã rút lui và
không tiếp tục đi theo Người nữa. Ngay cả nhóm mười hai, Simon Phê-rô khi được
Chuá hỏi là các ông cũng muốn bỏ Chúa hay sao, thì ông đã tuyên xưng niềm tin
thay cho cả nhóm là tiếp tục theo, vì chỉ có Chúa là Đấng đem cho các ông sự sống
đời đời. Thế mà sau này, chính ông là người chối Chúa khi Người cần đến các ông
nhất. Như vậy cho chúng ta thấy tuy cách chọn lựa của nhóm muời hai có phần khá
hơn các môn đệ kia; nhưng điều mà Phê-rô tuyên xưng hôm nay cũng dựa trên môi
miệng, chưa được kể là trọn hảo. Các ông chưa đạt được đến đích điểm, vẫn còn
đang đi trên hành trình bằng các nỗ lực và cố gằng hết sức của các ông.
Anh chị em thân
mến,
Đặc điểm không
tháo lui, tiếp tục dấn bước bằng tất cả nỗ lực và khả năng của mình khiến cho
nhóm mười hai gần với chúng ta hơn. Thật vậy, việc chúng ta có thể đến với
Chúa, đi theo Chúa trước tiên không phát xuất từ mình. Đó là lời mời gọi, hành
động lôi kéo từ Thiên Chúa. Không ai trong chúng ta có thể đến để nối kết, gặp
gỡ rồi tin vào Đức Giê-su nếu Chúa Cha không lôi kéo người ấy. Lời mời gọi,
hành động lôi kéo đã xuất phát từ Thiên Chúa, bổn phận của chúng ta là thả lỏng,
không gồng lên để cưỡng lại; cho dù trên thực tế, một khi bị ai lôi kéo thì tự
bản năng chúng ta sẽ tìm cách ghì lại sức kéo của người đó. Chính vì thế, hành
vi buông xuôi thả lỏng để Chúa kéo nói lên tính tự nguyện và buông quyền kiểm
soát bản thân của chúng ta.
Đây là một sự chọn
lựa khôn ngoan của người tín hữu khi họ nhận ra tất cả những gì mình có đều là
hồng ân của Chúa, bổn phận còn lại là thi hành việc làm của chủ mình.
Nói thì dễ nhưng
thực hành thật khó! Làm thế nào chúng ta vẫn giữ được tâm hồn thanh thản, không
tự mãn trước các việc làm đạo đức của mình. Hình ảnh người biệt phái tự mãn hiên
ngang đứng trên bục bàn thờ, rồi mang công trạng ra để khoe trước mặt Chúa. Cuối
cùng ra về tay không. Còn thái độ của người thu thuế, khúm núm đứng tự đàng xa,
sau những hàng ghế cuối của đền thờ; ông đấm ngực nhận mình là kẻ tội lỗi rồi
ca tụng những kỳ công mà Chúa thực hiện trong ông là hình ảnh của một kẻ tin biết
trao quyền làm chủ những việc mà mình đã làm được vào tay của Thiên Chúa. Ông
ra về và trở thành người công chính vì niềm tin và thái độ khiêm cung của ông.
Các việc lành
phúc đức có thể trở thành các vật cản khiến chúng ta chỉ thấy sự thánh thiện của
bản thân mà không thấy, cũng chẳng nhìn ra đó là hậu quả của tình thương mà
Chúa dành cho mình. Làm thế nào để chúng ta thật sự khiêm tốn trước mặt Thiên
Chúa, trước tha nhân và trước cả lòng mình. Nhận ra mình chỉ là đầy tớ bình thường,
thậm chí còn vô dụng vừa là hồng ân vừa là cơ hội giúp chúng ta nhận ra rằng tất
cả những gì mà chúng ta làm được hoàn toàn phát sinh từ nguồn suối yêu thương của
Thiên Chúa, Đấng làm chủ chương trình và đời của mỗi người chúng ta.
Như vậy, buông lỏng
sức mạnh kềm chế bản thân mình là buớc tiên quyết để bộc lộ và trao phó lại cho
Thiên Chúa những gì thuộc về mình. Đây chính là thái độ niềm tin của người tín
hữu. Tuy nhiên chính Chúa Cha mới là đấng che chở, bảo vệ và lôi kéo chúng ta đến
để đặt trọn niềm tin vào Đức Giê-su, Con của Ngài.
Đó cũng chính là
cách thế khôn ngoan mà Gio-duệ đã làm trong bài đọc một. Sau khi Mai-sen chết, ông
đã lãnh đạo và đưa dân vào đất hưá. Tuy là người lãnh đạo, nhưng ông đã không
áp đặt uy quyền của người lãnh đạo trên dân. Trái lại, ông đã tôn trọng quyền tự
do chọn lựa của dân bằng cách triệu tập tất cả 12 chi tộc tại Sikhem và kêu gọi
họ hãy chọn lựa: “Nếu anh em không bằng
lòng phụng thờ Thiên Chúa, thì hôm nay anh em cứ tuỳ ý chọn thần mà thờ hoặc là
các thần cha ông anh em đã phụng thờ bên kia Sông Cả, hoặc là các thần của người
E-mô-ri mà anh em đã chiếm đất để ở. Về phần tôi và gia đình tôi, chúng tôi sẽ
phụng thờ Thiên Chúa.” Phần dân chúng, họ hồi tưởng và nhận ra công trình của
Thiên Chúa, Đấng luôn hiện diện, dẫn đưa, săn sóc và gìn giữ họ cho nên họ đã đáp
lại: “Chúng tôi không hề có ý lìa bỏ
Thiên Chúa để phụng thờ các thần khác! …Vì Người là Thiên Chúa của chúng tôi.”
Như vậy, việc
Thiên Chúa săn sóc, lôi kéo, dẫn đưa dân Do Thái vẫn là yếu tố tiên quyết khiến
họ thành tâm tin tưởng và quyết một lòng phụng thờ Ngài. Và trong cùng một tinh
thần đó, trong trình thuật Tin Mừng hôm nay, chúng ta ghi nhận lời tuyên xưng của
Simon Phê-rô và nhóm mười hai, tuy chưa hoàn hảo, nhưng cũng nói lên ước mong
theo Chúa của các ông.
Thưa anh chị em,
Để có thể tuyên
xưng lòng tin nơi Đức Giê-su, Đấng được Thiên Chúa sai đến trở thành sự sống đời
đời cho mọi người như lời Người phán dậy: “Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì được
sống muôn đời.” đòi hỏi chúng ta bước ra khỏi mình, dấn thân vào trong cuộc sống
của Đức Kitô cho người khác.
Niềm tin của người
môn đệ không chỉ được nuôi dưỡng bởi các bí tích, nhưng là người làm nên các bí
tích đó. Tât cả các nhiệm tích của Hội Thánh đều dẫn chúng ta về với nguồn của
bí tích là Đức Giê-su là Tin Mừng cho các kẻ tin. Nói khác đi, để sống đúng
chân tướng của người tin vào Đức Giê-su, thì việc cử hành và lĩnh nhận các bí
tích chưa đủ, nhưng truớc hết chúng ta phải trung thành với Con Người của Đức
Giê-su Kitô và sống tình huynh đệ với người khác.
Vậy, việc đòi buộc
các môn đệ trung tín với Đức Giê-su lệ thuộc vào việc chuyên cần nghe lời giáo
huấn của Người, có nghĩa là Tin vào Lời Người phán hôm nay rằng “ai ăn thịt và
uống máu tôi, thì được sống muôn đời” đồng nghĩa với việc tin vào Đức Giê-su là
Đấng nuôi sống chúng ta. Hơn thế nữa, các môn đệ còn đòi buộc bước theo Người,
đi con đường Người đã đi và tin rằng đó cũng là con đường dẫn chúng ta đến sự sống
đời đời.
Thật vậy, chính
Người là Bánh trường sinh, là nguồn động lực giúp chúng ta sống rồi có thể đến
với nhau. Muốn đến với nhau thì chúng ta cần đến với Chúa trước. Đến với Chúa,
gặp gỡ Chúa rồi tin vào Người là một hành động của người có đức tin.
Tin rằng Chúa ở
trong ta. Tin rằng việc siêng năng đón nhận Mình Máu Thánh Chúa không chỉ là việc
làm cho mình thánh thiện hơn, mà là trở nên giống Chúa, nên một với Chúa. Có
nghĩa là khi đón nhận Mình Máu Thánh Chúa trong bí tích Thánh Thể là lúc chúng
ta cũng chịu lấy thần khí và sự sống của Người; đó cũng là thời khắc để Chúa trở
thành sự sống và thần khí của đời ta. Và như thế, cuộc sống của chúng ta trở thành
hiến lễ. Hiến lễ cũng trở thành cuộc sống. Hiến lễ và cuộc sống là một trong Đức
Giê-su thế nào thì đối với chúng ta cũng như vậy. Chúng ta không thể tách cuộc
sống của người môn đệ ra khỏi hành vi hiến tế của Chúa được. Đây là một cuộc gặp
gỡ thật trọn vẹn nói lên sự hiện diện đích thật của Đức Kitô với Hội Thánh của
Người để ban sự sống cho nhân loại.
Như vậy, nếu
không có Đức Giê-su thì cuộc gặp gỡ dù mang tính hy tế cũng chỉ là các nghi thức,
và nếu chỉ là các nghi thức thì còn có ích gì! Có Đức Giê-su là có sự sống, và
nếu bỏ Đức Giê-su, Thầy yêu dấu ra thì cuộc sống của chúng ta còn có ý nghĩa gì;
lúc đó chúng ta còn biết đi theo ai nữa đây! Chỉ có Đức Giê-su Ki-tô vừa là Tin
Vui vừa là Đấng trao ban sự sống cho chúng ta mà thôi. Đó là mầu nhiệm của niềm
tin. Chúng ta hãy hân hoan tuyên xưng niềm tin ấy trong Chúa Giê-su Thánh Thể,
Đấng là Bánh trường sinh nuôi dưỡng muôn người qua muôn thế hệ. Amen!