Anh chị em thân
mến,
Thái độ buồn
chán gần như tuyệt vọng của ngôn sứ Elia trong bài đọc một hôm nay khiến tôi nhớ
lại cách ứng xử của những ai đã đối diện với các căn bịnh nan y. Họ đã trải qua
những tháng ngày đau khổ trên giường bịnh. Có những lúc họ không chịu nổi, chán
nản và tuyệt vọng đến nỗi đã phải thốt lên ‘sao Chúa không cất con về cho rồi,
cứ để con phải đau khổ mãi thế này.’ Như Elia, đó chính là phản ứng mang tính rất
con người của chúng ta. Nhưng đó không phải là bài học hôm nay.
Trong phần tiếp
theo, tác giả đã thuật lại việc Thiên Chúa sai sứ giả của Ngài mang bánh cho ông
ăn và nước cho ông uống; không phải một lần mà là hai lần. Sau khi được bổ dưỡng,
ngôn sứ tiếp tục lên đường và đã hoàn tất cuộc hành trình, đến núi của Thiên
Chúa. Như vậy, qua câu chuyện, chúng ta mới thấy lòng quan tâm, săn sóc của
Thiên Chúa dành cho Elia và cả chúng ta nữa. Ngài luôn hiện diện để trợ lực và
thêm sức giúp chúng ta vượt qua các gian nan và thử thách để hoàn tất cuộc lữ
hành.
Thiên Chúa sai sứ
giả của Ngài mang bánh và nước đến cho ngôn sứ Elia cho nên ông mới hoàn tất cuộc
hành trình. Còn chúng ta thì sao? Có được hưởng đặc ân như ngôn sứ đã được qua
bàn tay của các thiên sứ hay không? Câu chuyện minh họa sau đây có thể đem đến
cho anh chị em lời giải thích.
Xẩy ra là, dân
chúng tại một khu làng kia đã phải chịu một trận lụt thật kinh hoàng. Cũng may
là tất cả mọi người dân trong làng đều đuợc di tản đến khu an toàn, ngoại trừ một
chàng thanh niên kia đã chọn không di tản vì tin vào việc Chúa sẽ đến giải cứu
anh. Việc đầu tiên anh làm là trèo lên tầng thứ nhất của căn nhà để tránh ngập
lụt.
Bỗng nhiên, có một
người đàn ông chèo ca-nô đi ngang và hỏi anh có cần được giúp đỡ để đến khu an toàn
không? Anh trả lời không vì anh tin rằng Chúa sẽ cứu anh.
Mực nước cứ tăng
dần. Anh bó buộc phải trèo lên tầng hai. Lại có một chiếc thuyền máy đi ngang
qua, viên tài công dừng lại và hỏi anh có cần được giúp đỡ hay không? Anh cũng
từ chối và tin rằng Chúa sẽ cứu anh.
Mực nước tiếp tục
dâng cao. Đến lúc này anh phải trèo lên mái nhà để tránh nạn. Bỗng nhiên, có một
chiếc trực thăng bay ngang qua. Ông phi công mới hỏi anh có cần được giúp đỡ để
đến khu an toàn không? Lại một lần nữa anh trả lời không vì tin rằng Chúa sẽ cứu
anh. Anh kiên quyết ngồi đó chờ Chúa.
Cuối cùng Chúa đến
thật. Anh bị chết đuối và đưa về diện kiến Chúa. Trong giây phút đó, anh đã
thân thưa với Chúa rằng: “Con đã hết lòng tin tưởng vào Ngài, tại sao lại để
con bị chết đuối.” Chúa từ tốn trả lời anh: “Con ơi, Cha, không chỉ một lần mà
là ba lần, đã sai ba sứ giả của Ta đến cứu con mà con có nghe đâu. Con từ chối
sự giúp đỡ của Ta mà.”
Qua câu chuyện
minh họa nói trên, chúng ta nhận ra mình cũng là sứ giả của Thiên Chúa. Thế mà,
chúng ta có nhận ra vai trò sứ giả mà Thiên Chúa dùng để giúp nhau hay lại đi
tìm các phương thế phi thường khác để nhận ra sự can thiệp của Thiên Chúa dành
cho mình?
Như vậy, vai trò
của thiên sứ trong bài đọc một được hiểu như là sứ giả thực hiện lịnh truyền của
Thiên Chúa. Và, chính Thiên Chúa mới là Đấng thêm sức bổ dưỡng cho ngôn sứ chỗi
dậy và đi tiếp. Thiên Chúa đã không nhận lời cầu xin của Elia, nhưng Ngài hiện
diện trong lúc mà ngôn sứ cần đến Ngài!
Anh chị em thân
mến,
Trong tinh thần
đó, qua bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta tiếp tục lắng nghe, đón nhận và đào sâu
về diễn từ bánh hằng sống của Đức Giê-su. Người chính là bánh trường sinh, bánh
hằng sống từ trời xuống nuôi dưỡng và ban thêm sức mạnh cho chúng ta đủ sức đến
và cùng dắt tay nhau đi về nhà Cha. Nhưng để Đức Giêsu là sự sống đích thật cho
chính mình, chúng ta không được mời gọi đến với bánh, cho dù đó là bánh Thánh;
nhưng đến với Đức-Giê-su, một con người thật đã hiện diện giữa thế gian; và
trong niềm tin chúng ta nhận ra thân thể Đức Ki-tô trong bí tích Thánh Thể và hình
ảnh của Người nơi bản thân anh chị em mà chúng mình gặp trên dòng đời này. Đến
với Người bằng sự gắn bó mật thiết mà không một quyền lực nào có thể cắt đứt được.
Bắt đầu phân đoạn
này là sự chống đối của người Do Thái khi nghe Đức Giê-su công bố Người từ trời
xuống. Chúng ta có thể thông cảm khi họ có cái nhìn định kiến về Đức Giê-su. Vì
thành kiến nên họ không nhận ra quyền năng của Thiên Chúa hoạt động trong các
kinh nghiệm rất đời thường mà họ đã có với Người. Mắt họ dán vào những dấu lạ
bên ngoài mà quên đi một dấu lạ phi thường, đó là uy quyền của Thiên Chúa thường
xuyên hiện diện và hoạt động trong các sự kiện bình thường nhất giữa chúng ta.
Những gì mà chúng ta loại bỏ thì Thiên Chúa làm nên đá tảng để xây dựng cơ
ngơi, nhà của Ngài.
Giờ đây, xin anh
chị em cùng đọc thật chậm phân đoạn này của diễn từ và để cho lòng mình chìm
sâu vào một số từ ngữ quan trọng và sống động mà Đức Giê-su đã dùng. Đức Giê-su
nói rằng Người là bánh hằng sống từ trời xuống, ai ĂN bánh này sẽ được sống
muôn đời; Chúa nói tiếp ‘bánh tôi sẽ ban tặng, chính là THỊT tôi đây, để cho thế
gian được sống.’
Trước thái độ hoài
nghi, vịn vào lý lẽ rồi từ khước đón nhận Đức Giê-su của người Do Thái, Đức
Giê-su tiếp tục nói không ai có thể đến với Người trừ phi Chúa Cha là Đấng đã SAI
Người, không LÔI KÉO kẻ ấy, và Đức Giê-su sẽ cho người ấy SỐNG LẠI trong ngày
sau hết.
Ở đây, Đức
Giê-su đã tỏ bầy cho chúng ta một điều thật quan trọng. Việc chúng ta có thể đến
được với Chúa có thể phát sinh từ niềm tin trong việc đáp trả lời mời gọi của
Người; nhưng thật ra đó chỉ là điều thứ yếu. Thiên Chúa đã đi bước trước, đã hoạt
động bằng cách ‘lôi kéo’ chúng ta đến với Ngài. Dĩ nhiên, Thiên Chúa không ép
buộc chúng ta phải tin theo Ngài. Vì yêu thương Thiên Chúa tôn trọng quyền tự
do mà Ngài đã ban tặng cho chúng ta. Nhưng không vì các hành vi đó khiến Ngài bỏ
cuộc. Ngài luôn làm chủ công trình của Ngài là lôi kéo chúng ta về với nguồn ơn
cứu độ đã xuất hiện nơi con người Đức Giê-su là Đấng được SAI đến từ Thiên
Chúa.
Tìm đến với Đức
Giê-su là tìm gặp được Thiên Chúa. Đến với Chúa không là hậu quả của sự số gắng
tìm kiếm phát sinh từ con người. Nhưng đến với Chúa có nghĩa là đón nhận con
người của Chúa. Thân thể Đức Ki-tô trở nên của ăn, Máu Người trở nên của uống
nuôi sống chúng ta như Lời Chúa nói: “Ai đến với Người sẽ không hề đói. Ai tin
vào Người sẽ không hề khát bao giờ”.
Đức Giê-su, hôm
nay, cho chúng ta thấy Người là của ăn nuôi dưỡng và ai ăn bánh này sẽ được Chúa
cho sống lại trong ngày sau hết. Ngày sau hết không phải là ngày trên quê trời;
nhưng được bắt đầu trong mọi thời khắc của cuộc sống mình. Thời điểm nào cũng
có thể là giờ phút sau hết của chúng ta. Vì thế, đến với Đức Giê-su như là của
ăn đích thật ngay trong giây phút hiện tại là một bảo đảm cho chúng ta đuợc sống
lại trong ngày sau hết.
Qua cách suy niệm
về công việc của Cha và Con đã làm, chúng ta nhận ra rằng Thiên Chúa không hoạt
động một mình, cũng không dùng quyền năng từ xa để hướng dẫn hay điều khiển
chúng ta. Ngài liên hệ mật thiết với sinh hoạt của dân riêng Ngài nói chung và
đến với mỗi người chúng ta nói riêng. Các cử chỉ của Thiên Chúa như ‘lôi
keó’, ‘dẫn dắt’, ‘nuôi ăn’, ‘làm cho sống lại’ diễn tả một Thiên Chúa làm
việc thật sống động trong đời sống của các tín hữu. Ngài bận rộn trong việc thiết
lập và xây dựng mối quan hệ với từng cá nhân nói riêng và cộng đồng dân Chúa nói
chung.
Như vậy, nếu
chúng ta sẵn lòng để Chúa đi vào trong mọi sinh hoạt của cuộc sống là lúc Chúa
hoạt động trong và với chúng ta. Có nghĩa là để Thiên Chúa lôi kéo. Dưạ trên
kinh nghiệm trong cuộc sống, khi chấp nhận cho kẻ khác lôi kéo là lúc chúng ta
phải thả lỏng cơ thể. Không ai, một mặt chấp nhận cho người khác lôi kéo, mặt
khác lại gồng nên để kháng cự. Tuy nhiên, trên thực tế, hiện tượng này vẫn còn.
Vì thế, cử chỉ
mà chúng ta nên làm là mở lòng ra để đón nhận quyền dẫn dắt của Thiên Chúa. Có
nghĩa là, chúng ta chấp nhận từ bỏ quyền làm chủ bản thân và cuộc sống mình cũng
như tha nhân rồi để Thiên Chúa trở thành Thiên Chúa thật, Đấng ban sự sống và nuôi
dưỡng chúng ta, như Lời Người phán dậy “Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai
ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời. Và bánh tôi sẽ ban tặng, chính là thịt tôi
đây, để cho thế gian được sống.” Anh chị em có tin điều đó không?
No comments:
Post a Comment