Bài Tin Mừng hôm nay tiếp tục nói về cuộc hành trình lên
Giê-ru-sa-lem của Đức Giê-su. Trên đường đi đã có kẻ hỏi Người rằng “Thưa Thầy,
phải chăng chỉ có một số rất ít người được cứu thoát thôi?”
Lời phỏng đoán của ông về số người sẽ được cứu thoát trong
bài Tin Mừng có thể là thái độ sống của một số người trong chúng ta. Hiện nay, có
những người thờ ơ với tôn giáo đến độ không cần hỏi ai sẽ cứu mình và làm sao để
được cứu nữa. Họ sống buông thả, sống theo ước muốn và chiều theo các nhu cầu của
bản thân. Vui là chính, không cần biết đến ai khác, ngoại trừ bản thân. Con người
chạy theo lối sống tục hóa càng ngày càng nhiều. Không biết “khi Con Người ngự
đến, liệu Người còn thấy lòng tin trên mặt đất nữa chăng?”
Ở đây, Đức Giê-su đã không trả lời trực tiếp là có bao nhiêu
người sẽ được cứu độ. Người đã dùng hình ảnh ‘cánh cửa hẹp’ mời gọi chúng ta bước
vào. Rồi Đức Giê-su nói tiếp rằng sẽ có rất nhiều người chiến đấu để vượt qua
ngưỡng cửa để vào mà không vào được vì quá yếu; và rồi sẽ có rất nhiều người sẽ
bị khước từ không được phép vào mà phải đứng bên ngoài cửa.
Hình ảnh cửa hẹp mà Đức Giê-su dùng ở đây khiến tôi nhớ đến một
hiện tượng thường xẩy ra vào ngày ‘Boxing Day’; ngày mà các trung tâm thương mại
đại hạ giá các món hàng được trưng bầy trong dịp Giáng Sinh. Vào buổi sáng tinh
mơ của ngày 26 tháng 12, người ta chờ chực và chen lấn nhau để khi cánh cửa tại
các trung tâm mua bán vừa mở ra thì họ ùa vào như đàn ong vỡ tổ. Hình ảnh này
nói lên tinh thần chiến đấu của những người mê shopping và chuộng của rẻ.
Kinh nghiệm trong cuộc sống dậy chúng ta luôn cảnh báo để chộp
cơ hội. Một khi cơ hội đã vuột khỏi tầm tay thì coi như bị loại. Trên con đường
theo chân Chúa, chúng ta cần phải nỗ lực và cố gắng rất nhiều. Không thể nói và
dựa vào ước muốn của chúng ta là đủ. Không ai có thể tự cứu mình. Ngưỡng cửa vẫn
hiện diện. Không ai khiêng và quăng chúng ta vào. Cần có phần đáp trả bằng thái
độ tự nguyện của con người. Không thể thụ động!
Hãy chiến đấu để bước qua cửa hẹp mà vào, đó là Lời Đức
Giê-su phán dậy hôm nay. Căn cứ vào Lời Người phán, chúng ta thường để ý và suy
diễn để tìm ra cửa hẹp ở đâu? Làm cách nào để bước vào? Rồi từ đó liệt kê ra một
số việc cần làm, những hành động phải hy sinh; các khoản luật cần chu toàn; những
điều cần từ bỏ, v.v… Nói chung, làm tất cả để thu gọn vóc dáng sao cho vừa với
kích thước của cánh cửa.
Đức Giê-su trong bài Tin Mừng nói với chúng ta hãy qua cửa hẹp
mà vào. Ở một nơi khác. Đức Giê-su nói Người chính là cánh cửa. Con đường và cuộc
sống của Người là lối đi hẹp. Ngay từ những ngày đầu tiên, Đức Giê-su đã chọn lối
sống hy sinh, từ bỏ, phó thác, sống làm vui lòng Cha.
Con đường hẹp dẫn Đức Giê-su đến cái chết. Thật là ngược đời;
nhưng đó lại là ý định của Chúa Cha, Đấng yêu thương nhân loại đến độ không tiếc
hy sinh Con của Ngài để thiết lập vương quốc tình yêu qua sự chết. Sự khôn
ngoan của Thiên Chúa hoàn toàn khác xa với tính toán của con người. Đó là sự
khôn ngoan đem đến cho con người sự sống đến từ cái chết. Đức Giêsu nói với
chúng ta rằng hạt giống phải chết thì mới sinh nhiều hoa trái trái. Trong vương
quốc của Đức Giê-su thì người nghèo được chúc phúc, những người đau khổ sẽ vui
mừng. Thành viên của Nước đó được mời gọi tha cho kẻ thù và làm ơn cho ai oán
ghét mình. Tất cả các điều ấy đã được thể hiện trong cuộc đời của Đức Giê-su, một
cánh cửa hẹp của Thiên Chúa.
Đây không phải là những điều làm cho con người cảm thấy bị
lôi cuốn và hấp dẫn người ta. Đó là nghịch lý, khác hẳn với quan niệm của thế
gian; nhưng đối với những kẻ tin, những ai đang theo Chúa thì qua ‘cánh cửa hẹp
mở ra một con đường gian khổ’ này lại chứa đựng một niềm hạnh phúc vô biên và đích
thực.
Do đó tất cả những ai đã gặp Người, theo chân Người
đều cảm nghiệm được điều đó. Bằng chính cuộc sống cũng như các lời giảng dậy, Đức
Giêsu đã là Tin Vui cho người nghèo, những kẻ thấp cổ bé miệng, bị bỏ rơi và
thân phận không được tôn trọng. Người đã không chỉ giải thoát con người khỏi
ách nô lệ của tội lỗi mà thôi, nhưng còn lôi họ ra khỏi sự giam cầm của thứ luật
lệ đã giam hãm và làm mất đi phẩm giá của họ. Từ sự giải thoát ấy, họ cảm nghiệm
được lối sống phát sinh từ sự tự do của ân sủng nơi Người. Người chính là cánh
cửa hồng ân của Thiên Chúa ban cho nhân loại để những ai bước qua ngưỡng cửa đó
sẽ trở thành suối nguồn hồng ân cho tha nhân.
Như vậy, chúng ta không ngạc nhiên khi nhận ra việc Đức
Giê-su đã chẳng cho chúng ta biết về nhưng điều cần thiết phải chu toàn để có
thể bước qua ngưỡng cửa mà vào. Thay vì giúp chúng ta có câu trả lời rõ ràng;
hôm nay, Đức Giê-su lại dùng hình ảnh của một cánh cửa hẹp để cảnh báo những ai
đi theo Người phải nhận ra chính Đức Giê-su là cánh cửa hẹp mà họ không nên bỏ
lỡ cơ hội để bước vào.
Muốn bước qua ngưỡng cửa này, con người phải nỗ lực bằng
không một khi cơ hội đã vuột mất, chúng ta có thể là kẻ mãi mãi ở bên ngoài. Đó
là thái độ sống của một số người, sống cùng thời với Đức Giê-su mà lại không nhận
ra Người là cánh cửa hồng ân của Thiên Chúa; họ chỉ dựa vào các đặc quyền như là
con cháu Abraham, dòng giống được tuyển chọn, dân riêng Thiên Chúa, như là các điều
kiện để được cứu thoát. Họ thiếu lòng tin nên không nhận ra cơ hội hay dấu chỉ
mà Thiên Chúa gửi đến.
Giống như họ, chúng ta có thể sẽ mặc cả với Đức Giê-su rằng
làm sao Người lại không biết chúng tôi. Chúng tôi đã biết Người, đã nói về Người
cho người khác nghe; chúng tôi còn rao truyền cho mọi người biết về Lòng Thương
Xót của Thiên Chúa nữa; chúng tôi đã nhận bao nhiêu tình thương; nhất là chắc hẳn
Ngài còn nhớ là đã tha cho chúng tôi không chỉ một lần mà hằng ngàn lần… Kể
không hết. Nói chung, chúng tôi là những con người xứng đáng; vậy tại sao để
chúng tôi đứng ngoài mà gõ cửa mãi thế này? Chưa kể, chính Người đã hứa là ai
gõ cửa thì Ngài sẽ mở cho. Như vậy, căn cứ vào lý lịch công giáo ‘đạo gốc’ của
chúng tôi, các việc chúng tôi đã làm, những điều chúng tôi đã nói; xin Ngài cho
biết tại sao lại bị khước từ và chúng tôi còn phải làm thêm điều gì để xứng
đáng bước qua ngưỡng cửa mà vào?
Thưa anh chị em,
Con người ngày nay, nếu còn mải mê sống trong một xã hội mà
trong đó cách hành xử qui chiếu về mình. Mục tiêu của tôi là giành chiến thắng.
Con đường tôi đi phải đưa tôi lên đỉnh cao, tôi phải được về nhất. Và như thế
thì ai sẽ vào được cổng! Cho dù cánh cửa có mở rộng, nhưng chúng ta sẽ chết vì
chen nhau.
Cánh cửa hẹp đã được dựng nên. Con người cần tự giác và nhắc
nhở nhau rằng: cơ hội đã được dọn sẵn, chúng ta đang trên đường, do đó cần nhường
bước, quan tâm và giúp nhau đi vào.
Đức Giê-su là
cánh cửa hẹp. Người đã đến, hiện diện và hoàn tất sứ mạng một lần cho tất cả.
Người không đến cho một cá nhân nào mà cho tất cả mọi người. Do đó, con người
cũng đừng có quan niệm chộp bắt Đức Chúa cho mỗi cá nhân và phe nhóm mình.
Và làm thế nào
để bước vào cánh cửa đây? Tự cá nhân mình hay cần sự giúp đỡ của nhau. Các điều
này tuy cần nhưng không phải là yếu tố quan trọng và then chốt. Nếu chúng ta chỉ
nghĩ đến mình và phe nhóm mình thì không ai trong chúng ta có thể bước qua ngưỡng
cửa mà vào trong được. Cần khôn ngoan, biết quan tâm và đối xử thật đại lượng với
nhau thì tất cả có cơ may vượt qua cánh cửa mà vào.
Còn một yếu tố
quan trọng nhất mà chúng ta không thể bỏ qua. Hãy nhớ rằng Thiên Chúa của chúng
ta là nguồn hy vọng, chúng ta được sống và tồn tại trong lòng nhân ái của Chúa.
Do đó, nếu chúng ta vẫn tiếp tục đào sâu các kinh nghiệm thật cụ thể và sống động
về sự thiện hảo, tình yêu thương và lòng quảng đại của Thiên Chúa đang được thể
hiện nơi bản thân, trong gia đình và giữa cộng đồng thì cho dù cánh cửa hay con
đường có hẹp đến đâu chúng ta sẽ không chơi vơi.
Cùng với Người,
chúng ta sống trong tự do chứ không bị ép buộc để đến với nhau, trao cho nhau
con tim chân thành, biết quí trọng và yêu mến nhau, tay trong tay cùng dắt dìu
nhau bước vào. Cho dù cánh cửa có hẹp đến đâu, nhưng có Chúa ở cùng thì chúng
ta an tâm mà vững bước. Có Người ở bên, còn quyền lực nào có thể làm cho chúng
ta nao núng và sợ hãi nữa đây!
Đó chính là lối
sống của những người đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa mà phần cuối của bài Tin
Mừng đã nói đến. Họ đến từ bốn phương thiên hạ. Trong khi đó, những người gần
nhất, những người tự nhận mình là ‘đạo gốc’, những người tự xưng mình là con
cháu Abraham, con cháu của các Thánh Tử Đạo; nhưng lại thờ ơ trong lối sống
quan tâm, thiếu bác ái, không dám cho đi, không nhận ra các dấu chỉ nói lên sự
can thiệp của Thiên Chúa mà cộng tác; cho nên đã bị loại để nhường chỗ cho những
người sẵn sàng hơn để tham dự tiệc trong Nước Thiên Chúa.
Tất cả đều được
mời gọi để hoán cải và việc thay đổi lối sống không thể trì hoãn vô thời hạn. Chúng
ta phải để cho sứ điệp Lời Chúa chất vấn tính ích kỷ, cách suy nghĩ nhỏ mọn và
hành động thiếu quảng đại của chúng ta đối với nhau. Cửa hẹp vẫn là con đường
duy nhất giúp chúng ta bước vào. Cửa hẹp sẽ giúp chúng ta lọc đi những thứ
không cần thiết mà bước vào Nước Thiên Chúa.
Vì thế, hãy
chọn lựa, hãy bắt đầu; vì cơ hội tuy có nhiều nhưng không phải lúc nào cũng có.
Đừng để đến lúc cửa đã khóa rồi mới thức tỉnh thì quá trễ! Amen.