Trước tiên, chúng ta hãy cùng nhau ôn lại những kỷ niệm của
thời còn là các chú học trò tiểu học. Đi học thì lười, nhưng đến giờ ra chơi
thì ai cũng hớn hở. Lúc đó, làm gì có i-phone, i-pad hay các ứng dụng điện tử khác
để vui chơi và giải trí. Thay vào đó, chúng ta tụ họp và chia nhóm để vui đùa với
nhau. Ai mang số 1 đứng vào một nhóm; tương tự như thế cho những người mang số
2 hoặc số 3. Cứ thế mà chia. Rồi khi lớn lên, mỗi khi tham dự các cuộc hội thảo,
chúng ta cũng được chia thành từng nhóm, mỗi nhóm từ 5-10 người để dễ dàng thảo
luận. Có nhiều cách thức để phân chia nhóm.
Như vậy, óc não phân chia đã nằm sẵn trong lối sống của chúng
ta. Giống thì về cùng một phe. Khác thì đứng sang phe kia. Phe nào cũng là phe.
Chúng ta không thể nói những người thuộc phe mình là đúng còn phe bên kia là
sai. Cách tiếp nhận của chúng ta cũng khác nhau. Hãy học để tôn trọng sự khác
biệt và các sở thích khác của nhau.
Hôm nay, lời tuyên bố của Đức Giê-su trong bài Tin Mừng làm
cho chúng ta ‘bị sốc’. Chúng ta không chỉ ngạc nhiên mà còn
giật mình khi nghe Người phán: “Anh em tưởng rằng Thầy đến để ban hoà bình cho trái đất sao?
Thầy bảo cho anh em biết, không phải thế đâu, nhưng là đem sự chia rẽ.”
Thế giới hiện nay có đủ chia rẽ và phân tranh, như vậy chúng
ta có cần dựa vào Lời Chúa hôm nay để hỗ trợ cho lập luận nhằm khuyến khích và
bảo vệ các nguyên nhân gây ra chia rẽ hay không? Hơn thế nữa, chúng ta đã thường
mạnh dạn tuyên xưng, ít nhất bằng miệng, rằng Chúa là Hoàng Tử Bình An, và
trong Người chúng ta tìm được sự an bình và hợp nhất. Như vậy Lời Chúa phán sẽ
được giải thích thế nào đây?
Nhìn vào hoàn cảnh thực tế, chúng ta nhận ra một điều là những
ai trung thành với ơn gọi ngôn sứ thường không có kết quả tốt. Những lời họ
nói, các việc họ làm thường là nguyên nhân xẩy ra các cuộc xung đột. Cõi lòng của
họ luôn đừng về phía những người bị áp bức, bị đàn áp, bị bóc lột. Họ lên tiếng
để binh vực những người cô thân cô thế; đứng về phía các nạn nhân của những vụ đàn
áp, bị lạm dụng về tinh thần và thể xác; Họ còn là điểm tựa, chỗ dựa cho những
ai bị tổn thương vì bạo hành. Nói chung, những người nghèo, những con người tất
bạt bị xã hội ruồng bỏ lại trở thành những những bạn thiết nghĩa của các ngôn sứ.
Chúng ta không thể quên vai trò của các ngôn sứ trong thời Cựu
Ước. Các ngài đã lên tiếng chống lạm dụng và bất công, đứng về phía những ai bị
bóc lột, binh vực những con người bị đàn áp. Nói lên tiếng nói của sự thật… Nói chung, các ngài sống vì người nghèo, cô
thân, cô thế …. Lối sống và sứ điệp của các ngài lẽ ra được các nhà lãnh đạo hỗ
trợ; trái lại lại nhận được sự chống đối, đôi khi dẫn đến bạo hành và co thể bị
thanh trừng; thậm chí họ phải đánh đổi cả mạng sống vì ơn gọi.
Nỗi khó khăn nhất mà các ngôn sứ phải đối diện không xuất
phát từ những người có quyền hành trên các ngài, họ phải chiến đấu với những
người thân trong gia đình; bởi vì một cách nào đó, những người thân của họ
không nhận ra sức mạnh thôi thúc ngôn sứ khiến cho họ phải lên tiếng và hành động
theo những gì mà họ đã được thúc đẩy bởi Thiên Chúa. Thế là xẩy ra tình trạng đối
kháng ngay trong gia đình. Cứ lẽ tự nhiên thì người càng thân, càng gắn bó với
mình bao nhiêu thì sức chống đối lại càng mạnh hơn; bởi vì họ lo cho mình!
Trong thời đại của chúng ta, vào những thập niên gần đây,
chúng ta nghe đến các tên như Martin Luther King, Nelson Mandala, và Oscar
Romero…. Để bảo vệ cho công lý và hòa bình, nhất là binh vực cho quyền làm người,
các ngài đã dùng chính cuộc đời và mạng sống để làm chứng. Lời chứng của các
ngôn sứ thường không được những vị lãnh đạo về mặt đời cũng như mặt đạo chấp nhận.
Ơn gọi ngôn sứ thật cô đơn. Cái giá mà các ngôn sứ đạt được không phải là sự ủng
hộ của bạn đồng nghiệp hay sự hỗ trợ của những ai có quyền; thậm chí họ có thể
là nạn nhân của những con người mà họ lên tiếng để bảo vệ nữa.
Đức Giê-su nói cho những ai đang lắng nghe Người nhận biết rằng
đón nhận sứ điệp và dấn bước theo Người không phải là việc dễ dàng. Tin Mừng và
con người của Đức Giê-su có thể gây ra những phản ứng trái chiều, hay ít nhất
gây ra một vài bất đồng cho người đón nhận. Có người hân hoan đón nhận và đem
ra áp dụng, lại có người khác vì quyền lợi mà ra sức chống đối. Mỗi người một
cách thức đón nhận; không ai giống ai. Đây là sự phân rẽ vì niềm tin, vì lối sống.
Không chỉ xẩy ra hôm nay; nhưng đã xuất hiện qua bao thế hệ. Ngay từ thủa Hội
Thánh còn trong buổi sơ khai, lẽ ra cần có sự hiệp nhất để bảo vệ nhau; trái lại
các tín hữu thường bị chính quyền và những người thân cận của mình ghét bỏ.
Nhìn lại giòng lịch sử, chúng ta hãy can đảm nhìn nhận có sự
phân rẽ trong sự hình thành và phát triển các cộng đoàn Ki-tô giáo. Vấn đề hoàn
toàn không xuất phát từ các nguyên do tạo ra sự chia rẽ cho bằng cách chúng ta
hành xử như thế nào về sự chia rẽ. Giả như nhóm nào cũng chủ trương mình là
đúng, và chỉ có mình mới xứng đáng giữ truyền thống và có quyền giải thích các
mầu nhiệm trong đạo thì chúng ta lại xem thường sự hiện diện và hoạt động của
Thiên Chúa nơi các nhóm hay giáo phái khác. Thiên Chúa hiện diện và hoạt động ở
khắp nơi, khắp chốn.
Thưa anh chị em,
Nói chung, sự trung thành với giáo huấn và lối sống của Đức
Giê-su có thể là nguyên nhân gây ra các cuộc chia rẽ trong suốt lịch sử, và vẫn
còn xẩy ra trong thời đại của chúng ta.
Trên khắp thế giới ngày nay có hàng ngàn người sợ nói ra công
lý bởi vì nếu họ làm như vậy họ có thể phải đối mặt với guồng máy của những người
có thế lực rồi bị tra tấn cho đến chết. Hiện tượng này đặc biệt xẩy ra tại các
nước Á Châu, bên Châu Mỹ La Tinh và các nước mà nền dân chủ bị khống chế bởi một
số người có ‘máu mặt’.
Các phản ứng giống như thế cũng xẩy ra trong gia đình. Trong
cuộc sống gia đình, người phối ngẫu phải đối diện với một tình trạng căng thẳng;
một bên là sự tha thứ, bên kia là con tim tan vỡ vì sự bất trung của người bạn
đường khi đã có quan hệ bất chính với người khác.
Các bậc làm cha mẹ, như đứng trước ngã ba đường, không biết
khi nào cần nghiêm khắc và khi nào dễ dãi với các người con mình. Vẫn biết cuối
cùng các bậc phụ huynh cũng nhường bước vì yêu thương các cháu, tuy nhiên sẽ
làm cho họ đau thấu tâm can.
Tại nơi làm việc, chúng ta có thể bị đối diện với một bên là
tiếng nói của lương tâm, sự thúc đẩy của Tin Mừng hay là chọn thái độ im lặng đồng
lõa với tội ác để thăng tiến nghề nghiệp và có thể được thăng chức. Họ phải chọn
lựa giữa sự phân tranh đó.
Các sinh hoạt tôn giáo cũng có thể đặt con người vào vị trí
phải chọn lựa: đóng góp để xây dựng cơ cấu hay con người. Cách thế nào phục vụ
Chúa hữu hiệu hơn?
Lối sống của người tín hữu không bao giờ dễ dàng. Chúng ta
luôn được đòi hỏi để vươn lên khỏi các thực tại của trần gian này. Trong khi
thi hành nhiệm vụ cao quí này chúng ta được mời gọi như những ngọn lửa được ném
vào trái đất để xua tan bóng tối. Muốn đạt được điều này, chúng ta hãy nhìn thẳng
về phía trước, nơi Đức Giê-su đang ngự trị và mong chờ sự thành tựu sẽ xẩy ra
nơi những gì mà Người đã khởi sự. Hãy nhớ rằng: cho dù gặp khó khăn, nhưng nỗi
khổ đau và đối kháng mà chúng ta lĩnh nhận chưa bằng những gì mà Đức Giê-su đã
chịu đựng, hầu qua đó chúng ta sẽ khỏi mỏi mệt và thất vọng.
Là những người theo Đức
Giê-su, chúng ta liên tục phải đối diện với các tình huống đòi buộc chúng ta phải
lựa chọn giữa thiện và ác, tốt và xấu. Đối mặt với những tình huống như thế
chúng ta cần có lòng can đảm và sự khôn ngoan. Và lòng can đảm, sự khôn ngoan
và khả năng đối phó với các nghịch lý trong cuộc đời chỉ được tìm thấy trong mối
quan hệ của chúng ta với Thiên Chúa mà thôi.
Cầu xin Chúa ban cho chúng ta luôn kiên vững trong sứ mạng,
đem chân lý và bình an đến cho nhau, để ngọn lửa mà Đức Giê-su đã ném vào bản
thân và cuộc sống của chúng ta được cháy bùng lên luôn mãi. Amen!
No comments:
Post a Comment