Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức
Giê-su đã hỏi các môn đệ hai lần. Lần thứ nhất mang tính thăm dò dư luận, Đức
Giê-su hỏi các ông đã nghe người ta nói Con Người là ai? Con Người ở đây ám chỉ
đến tước hiệu và sứ mạng của Đấng Mesia, Đấng được Thiên Chúa sai đến. Sau đó, Đức
Giê-su trực tiếp hỏi các môn đệ: “Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?”
Nhận định của dư luận hay dân chúng về
Đức Giê-su khác nhau. Người thì bảo Đức Giê-su là Gio-an Tẩy Giả, kẻ khác lại
nói Người là ông Ê-li-a hay Giê-rê-mi-a hay một vị ngôn sứ nào đó. Ngày hôm nay
chúng ta cũng có thể tìm thấy những câu trả lời về căn tính của Đức Giê-su như
sau: Đức Giê-su là Thiên Chúa, Người là Chúa, Người là Con Thiên Chúa, Người là
lẽ sống cuộc đời tôi, Người là Thầy, là Đường dẫn tôi đến sự sống, v.v…
Câu trả lời nào cũng đúng. Vào một thời
điểm nào đó trong cuộc sống, chúng ta vô cùng cảm kích khi tìm được câu trả lời
của câu hỏi “Đức Giê-su là ai?” qua Giáo Hội, qua sự giảng dậy của các linh mục,
thầy cô, bạn hữu, từ nhóm cầu nguyện hay từ trong các sinh hoạt mục vụ mà chúng
ta tham gia, v.v… Nhưng, có bao giờ chúng ta dám đặt vấn đề rằng những câu trả
lời mà chúng ta tìm được có đem lại ích lợi gì cho cuộc sống của chúng ta chưa?
Dường như, Đức Giê-su không muốn nghe chúng ta thuyết trình hay bảo vệ một tiểu
luận thần học về câu hỏi Đức Giê-su là ai, cho bằng hãy làm chứng cho người
khác biết rằng Chúa là ai trong cuộc sống, phụng vụ cũng như ngày thường, của
mình.
Đây không phải là câu hỏi dễ dàng. Không
ai có thể trả lời câu hỏi “Đức Giê-su là ai?” thay cho người khác. Mỗi người phải
có câu trả lời cho riêng mình. Cuộc sống của chúng ta là bối cảnh cho câu trả lời
mà Đức Giê-su nêu ra hôm nay. Sau đây là vài gợi ý:
Chúng ta nói Đức Giê-su là ai sau cái
chết của George Floyd và nạn kỳ thị chủng tộc càng ngày càng gia tăng trên thế
giới. Người binh vực sắc dân nào: da trắng hay da mầu?
Chúng ta bảo Đức Giê-su là ai khi chứng
kiến cảnh thảm sát tại Beirut, bên Li băng vừa qua?
Chúng ta nói Đức Giê-su là ai khi cả
thế giới đang bị đe dọa bởi nạn đại dịch do Covid-19 gây ra? Đức Giê-su là ai
và ở đâu mà lại để cho đại dịch cướp đi sinh mạng bao kẻ vô tội như thế!
Chúng ta nói Đức Giê-su là ai và đang
ở đâu khi những người tỵ nạn vẫn bị từ chối, khi tiếng kêu của những nạn nhân bị
đàn áp vì bạo lực trong gia đình và xã hội vẫn chưa được ai quan tâm và binh vực.
Chúng ta nói Đức Giê-su là ai khi người
thân của chúng ta qua đời, còn chúng ta phải từ biệt qua tấm kiếng cách ly? Người
là ai khi cuộc sống của chúng ta đang đối diện với bão tố, bị màn đêm bao phủ,
không tìm được lối thoát!
Chúng
ta có thể có muôn vàn câu trả lời dựa trên sách vở và kiến thức về Đức Giêsu,
nhưng tất cả những câu trả lời đó sẽ đem lại gì cho chúng ta? Hãy nhìn lại cuộc
sống của mình.
Kính
thưa anh chị em,
Đức
Giêsu là ai? Tìm ra câu trả lời cho câu hỏi này không phải là việc dễ dàng. Hiểu
theo một nghĩa nào đó, chúng ta không thể nào có được câu trả lời rõ ràng một lần
và mãi mãi. Chúng ta luôn bị chất vấn bởi câu hỏi “Đức Giê-su là ai?”Có thể,
trong suốt cuộc sống, chúng ta cũng chỉ thấy mờ mờ mà thôi. Chúng ta không tìm
ra câu trả lời bằng lý trí, nhưng bằng trái tim.
Con
người không tìm kiếm để biết về Chúa, nhưng để biết Chúa, biết một cách thâm
sâu và trọn vẹn. Điều biết này dắt đưa chúng ta đi vào mối quan hệ mật thiết với
Chúa hơn. Và chính trong mối quan hệ sâu xa với Chúa mà chúng ta nhìn ra mình
rõ hơn. Và một khi nhận ra căn tính đích thực của mình, là lúc chúng ta càng biết
Đức Giê-su trọn vẹn hơn. Con tim của ta đã bị Đức Giê-su chiếm đoạt thế nào thì
cuộc sống sẽ làm nhân chứng cho Đức Ki-tô như thế.
Để
minh họa cho suy niệm nói trên, chúng ta cùng theo dõi câu chuyện sau.
Trong
một lớp giáo lý, dựa vào bài Tin Mừng hôm nay, ma-sơ mới hỏi các em: Còn các
con nói Đức Giêsu là ai? Cả lớp nhao nhao, có cháu nói Nguời là Thiên Chúa,
cháu khác lại nói là Con Thiên Chúa, Chúa Giêsu, Ngôi Hai Thiên Chúa… v.v. Gom
chung lại thì các cháu nói đúng như văn bản mà chúng ta tuyên xưng với nhau
trong các Thánh Lễ Chúa Nhật.
Trong
lúc đó, Ma-sơ để ý thấy một bé trai ngồi ở góc lớp, im lặng, mắt nhìn ra cửa sổ,
đăm đăm như có chuyện gì khó giải quyết. Sơ đến gần, chăm chú nhìn cháu rồi một
lần nữa nhắc lại câu hỏi. Cháu thẫn thờ trả lời: Thưa sơ, con không biết! Con
chỉ biết là hiện nay em con đang bị ốm, trong nhà không có tiền để mua thuốc.
Ba con là lính xa nhà, hiện đang đóng quân ở một vùng rất xa. Mẹ thì chạy ngược
chạy xuôi ngòai chợ… Nếu Đức Giêsu là Chúa thì sao Người không săn sóc cho em
con.
Ma-sơ
và cả lớp ngạc nhiên truớc câu trả lời của bạn mình. Chẳng ai biết làm gì! Sau
cùng, bà sơ nhà ta lấy ra một túi nhỏ, tự mình bỏ vào đó vài đồng cắc và chuyền
túi đó cho cả lớp… rồi trao cho em để mua thuốc cho em mình.
Qua
việc làm như thế, chúng ta sẽ trả lời vấn nạn Đức Giêsu là ai? Câu trả lời
không bằng lý trí hay văn tự nhưng bằng cuộc sống. Nhưng trên thực tế lại không
được như thế. Đã nhiều lần chúng ta khám phá ra sự khác biệt giữa Đức Giê-su mà
chúng ta tôn thờ trong các nghi thức phụng vụ khác xa với Đức Giê-su trong cuộc
sống thường nhật. Đức Giê-su không thay đổi. Nhưng sự thay đổi phát sinh từ
chúng ta, không có sự hiệp nhất và tương đồng giữa điều chúng ta tuyên xưng và
cuộc sống. Khi viết ra các điều này, tôi hoàn toàn tôn trọng sự chọn lựa câu trả
lời và lối sống của anh chị em. Riêng bản thân, tôi phải nhìn nhận một điều, quả
thật rất khó khăn để sống được điều mà chúng ta tuyên xưng “Thầy là Đấng Ki-tô,
Con Thiên Chúa hằng sống.”
Kính
thưa anh chị em,
Phê-rô
khi xưa cũng thế. Với bản tính bộc trực, ông đã tuyên xưng “Thầy là Đấng Ki-tô,
Con Thiên Chúa hằng sống.” Nhưng lúc bấy giờ, Phêrô vẫn chưa hiểu hết về Thầy
mình. Tuy nhiên, để có thể tuyên xưng như thế, Phê-rô cũng đã nhận được hồng ân
như Chúa nói: “Này anh Si-môn con ông Giô-na, anh thật là người có phúc…”
Quả
thật, ngay lúc này, Phê-rô cũng không biết rõ căn tính và sứ mạng của Thầy mình
phải chu toàn. Bởi vì, ngay sau đó, khi Đức Giêsu nói cho các ông biết con đuờng
mà Con Thiên Chúa phải đi thì Phêrô lại ngăn cản Người. Lòng của Phêrô thật tốt,
ông lo lắng và không muốn Thầy bị đau khổ. Nhưng ông đâu biết rằng ý tưởng và
suy nghĩ của ông hòan tòan sai với ý định của Thiên Chúa. Rồi trên đường Thuơng
Khó, Phêrô đã chối Thầy đến ba lần… Tuy nhiên, Phêrô cũng là người đã bộc lộ
tình yêu và lòng mến dành cho Thầy…
Nói
chung, Phêrô là một con người bộc trực, thẳng thắn, có sao nói vậy, không che đậy,
không tính tóan hơn thiệt như các bạn của ông , đã có lần tìm cách trèo lên chỗ
cao hơn… Ông tự nhận mình là người tội lỗi… Chính vì thế mà Chúa lại tín nhiệm
ông hơn. Những giới hạn của Phêrô chính là điều khiến ông trở nên gần gũi hơn với
Đức Giêsu. Chính vì nhận ra mình còn khiếm khuyết và tội lỗi, nên Phê-rô đã nhận
ra một điều là muốn đứng vững và hoàn tất nhiệm vụ thì ông phải lệ thuộc và gắn
bó vào Thầy mình, Chúa Giêsu Ki-tô, Con Thiên Chúa hằng sống.
Phê-rô
không tự mình là đá tảng. Chính Chúa làm ông trở thành đá tảng; và Người sẽ xây
cất công trình như Lời Người phán “anh là Phê-rô, nghĩa là Tảng Đá, trên tảng
đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi.”
Tóm
lại, Kê-pha, tảng đá ấy sẽ trở nên vô hiệu nếu không lệ thuộc và gắn bó mật thiết
với Chúa.
Vì
thế, việc chọn Phêrô làm đá tảng là việc của Chúa. Còn ông, ông biết rõ nhiệm vụ
của mình, và nhiệm vụ đó chỉ tác dụng khi lệ thuộc vào Chúa. Còn chúng ta, chúng
ta cũng đuợc mời gọi để biết Đức Giê-su là ai. Chính Người là viên đá góc tường
để chúng ta dựa, từ viên đá góc này Người mời gọi chúng ta trở thành đá tảng
cho nhau, cho con cái, cho người thân và cho tất cả những ai muốn tìm chỗ dựa.
Do đó, như Phêrô, chúng ta cũng nên biết rằng tảng đá không do mình đặt, nhưng
người đặt là Chúa. Nên việc lệ thuộc vào Chúa là việc quan trọng hàng đầu mà
chúng ta cần làm. Có như thế, mình mới trở thành chỗ dựa vững chãi cho người
khác, bằng không sẽ sụp đổ tan tành. Cầu xin cho chúng ta nhận được phúc lành đó.
Amen!
No comments:
Post a Comment