Anh chị em thân mến,
Anh chị em tín hữu thuộc Giáo Hội Đông Phuơng
có một thói quen rất ý nghĩa như sau: Sau khi tham dự Thánh lễ Mừng Chúa Phục
Sinh; họ trao cho nhau món quà đã được làm phép, thuờng là quả trứng, biểu tượng
của sự sống. Họ chúc mừng nhau bằng cách đập vỡ trái trứng và tung hô ‘Chúa đã
sống lại thật rồi, bạn ơi’. Ai cũng làm chung một động tác và cùng chia sẻ với
nhau một tin vui như thế. Rồi sau hết, họ cùng cất tiếng ngợi khen
“Alleluia-Alleluia! Quả thật, Đức Kitô đã sống lại”.
Có lẽ, ngày nay, thói quen tặng trứng Phục sinh
đuợc phát xuất từ truyền thống này. Nói chung, ai trong chúng ta cũng mong niềm
vui và hanh phúc mà Đức Kitô đã đem đến trong ngày Người Phục sinh trải dài
trong cuộc sống của mình và cho người khác.
Nhưng năm nay anh chị em thuộc Giáo Hội bên
Ukraine sẽ mừng Lễ Phục Sinh thế nào? Đất nước và dân tộc Ukraine đang bị tàn
phá bởi một cuộc tấn công dã man, tàn nhẫn mà giờ đây qua hệ thống thông tin chúng
ta chứng kiến và đang nghe về những hành động tàn bạo của quân xâm lược đối với
thường dân vô tội. Người dân Ukraine có niềm tin và quyết tâm cao. Họ quyết tâm
bảo vệ tự do, đất nước và lối sống của họ, cho dẫu phải hy sinh.
Chiến tranh đã giết bao nhiêu thường dân vô tội.
Vợ mấy chồng, cha mất con, anh em mất nhau. Nhìn cảnh đoàn người, đặc biệt các
trẻ em và những người già nua phải ly tán để tránh bom đạn khiến chúng ta bị tổn
thương. Ai là người đã tạo nên những tình huống đau khổ và các bi kịch như thế?
Chúng ta không thể đổ thừa cho Chúa được! Con người phải có trách nhiệm chăm
sóc và quan tâm đến sự sống chết của nhau. Đâu là niềm vui Phuc Sinh trước hoàn
cảnh thật đau khổ mà họ đang phải đón nhận?
Trong giây phút này và với hoàn cảnh của những
người đau khổ đang phải gánh chịu, việc giải thích ý nghĩa mầu nhiệm mà chúng
ta đang mừng đem lại những gì cho họ? Dù muốn Chúc Mừng, tôi cũng chẳng biết
nói gì!
Trở về ngày Lễ. Trong mấy ngày vừa qua, cùng với
anh chị em cử hành phụng vụ của những nghi thức trong Tam Nhật Thánh. Nghi thức
quá nhiều chi tiết, cho nên cần chuẩn bị thật kỹ mới có thể dẫn đưa người tham
dự đi sâu vào ý nghĩa đích thực của việc mừng Lễ. Song song với các việc đó,
trong những phút thinh lặng, tôi bị đánh thức bởi câu hỏi tại sao số phận của
những người vô tội, như Đức Giê-su lại bị kết án và chết như một tử tội. Thế giới
này có công bằng hay chỉ là một chuỗi các tình thế bất công vẫn xuất hiện?
Thật vậy làm sao chúng ta có thể nói đến hai chữ
an bình khi còn biết bao nhiêu người vô tội vẫn bị chết, bao nhiêu tín hữu vẫn
bị những kẻ cuồng tín giết hàng loạt bên Á Châu và Trung Đông. Vẫn còn những
người đang chết dần chết mòn vì nghèo đói. Vẫn còn những người đang kéo lê cuộc
sống vì những căn bệnh nan y, hiểm nghèo. Vẫn còn những trẻ thơ đang bị giam
kín trong các trại giam của cô đơn; bị bỏ rơi và thiếu tình thương của các bậc
sinh thành. Vẫn còn những trái tim đang tan nát vì bị phản bội hay bị lợi dụng.
Vẫn còn những con người không còn tương lai, hay tương lai đang bị chôn vùi trong
những nấm mồ đen tối không lối thoát. Và, còn bao nhiêu cái ‘vẫn đang xẩy ra’
chung quanh chúng ta nữa.
Về mặt cá nhân, đã có bao giờ anh chị em trải
qua những bi kịch trong cuộc sống: như nếm cảnh cô đơn, bị ruồng rẫy, bị phản tội,
bị lợi dụng, bị phụ tình, nạn nhân của ghen tuông, bị nhạo bang, bị sỉ nhục, mất
phương hướng… muốn nói ra mà không biết giải thích làm sao. Một sự im lặng, câm
nín không lối thoát bao vây đời mình. Và lúc đó chúng ta chỉ thấy cuộc đời bị
che lấp bởi một màn đen, bóng tối đang bao phủ và hầu như không lối thoát.
Trong cảnh ngộ đó, nhiều người đã không còn đủ
tỉnh táo để nhận ra đâu là việc cần làm, đâu là việc nên tránh; qua việc tìm kiếm
để được giải thoát họ chỉ muốn không còn bị đau khổ nữa; nói khác đi họ đã quá
đau, trong cơn đau quằn quại của thể xác, tâm trí hoảng loạn, họ chỉ muốn hết
khổ. Còn chúng ta, những tín hữu của Chúa biết tìm vào đâu? Thật ra, đau khổ và
thập giá luôn là chìa khóa giúp ta bước vào sự sống. Chúng ta không cần đi tìm
thập giá hay đau khổ. Đó là phần của cuộc sống hay cuộc sống sẽ sản sinh ra đau
khổ và thập giá.
Thưa anh chị em, nhất là những ai đã từng trải
qua một vài kinh nghiệm nói trên hãy cùng tôi đi thêm một bước nữa; bước mà
chúng ta cùng với toàn thể Hội Thánh cử hành hôm nay.
Đức Giê-su đã sống lại ngay trong lúc chúng ta bị
bí lối; có cảm nhận đó mới biết Phục sinh là ánh sáng soi đường. Có kinh nghiệm
như thế mới biết sự sống cần và quan trọng như thế nào.
Sự thinh lặng mà Hội Thánh mời gọi chúng ta đi
vào từ khi Chúa chết cho đến bây giờ nhắc cho chúng ta biết về thân phân ‘bị bó
tay’ của mình: không đường đi, không lối thoát. Chúng ta bị bó tay, Đức Kito trần
trụi trên Thập giá tưởng chừng như cũng bị bó tay… Nhưng chính lúc đó là lúc
Thiên Chúa làm việc và can thiệp vào tình trạng ‘bị bó tay’ của nhân loại và của
riêng mỗi người chúng ta.
Quả thật, trong bóng tối đã có ánh sáng, trong
bóng đêm đã có hừng đông, trong đau khổ đã có hạnh phúc, qua Thập Gía đã có
vinh quang và trong sự chết luôn có sự sống bao trùm. Đó là nguồn hy vọng mà Đức
Kitô Phục sinh đã đem đến cho tòan thể nhân lọai nói chung và cho cộng đoàn
chúng ta hôm nay.
Ánh sáng Phục Sinh đã bùng lên trong đêm tối của
cuộc đời.
Ánh sáng Phục Sinh đã đem đến cho cuộc đời một
ý nghĩa mới, mục đích mới. Và chỉ có ai cảm nhận được sự can thiệp đó của Thiên
Chúa mới biết niềm vui là gì và từ đó mới có thể đem niềm vui cho người khác.
Chúa Phục sinh không cất đi nỗi đau khổ, những
bi thảm của cuộc đời tôi; nhưng chính Người đã ôm lấy những bi thảm đó. Tôi
không còn cô đơn, ngã gục nhưng Phục sinh đã giúp tôi nhận ra rằng Chúa đang hiện
diện và ôm tất cả những nghịch cảnh của cuộc đời vào lòng Người và ban cho tôi
sức mạnh để nâng tôi dậy.
Chúa Phục Sinh đem đến cho tôi niềm hy vọng. Hy
vọng và xác tín rằng ngay lúc đen tối nhất Thiên Chúa không bỏ rơi Đức Giê-su, Con
Ngài thì Ngài cũng không bỏ rơi tôi. Can đảm, mạnh dạn mà tiến bước là thái độ
sống mà tôi học được qua Phục sinh.
Sức mạnh của Thiên Chúa qua biến cố Phục Sinh
giúp tôi chấp nhận thực tại của đời sống như: bị hiểu lầm, bị đối xử thiếu công
bằng; ngay cả lúc tôi trao đi tình yêu của mình, nhưng bù lại bằng sự lạnh nhạt
hay phản bội của đối phương; và nhất là không còn sức để đối diện với sự thật về
đời mình, về người khác…. Đức Ki-tô Phục sinh giúp tôi chỗi dậy đễ chấp nhận với
niềm tin rằng Ngài vẫn sống trong cảnh ngộ của tôi.
Chúng ta đừng nghĩ rằng Người đã rời xa tôi.
Không, Người vẫn sống, một cách thật thầm lặng – như hạt lúa gieo vào lòng đất
- mục nát – chờ ngày trổ sinh hoa trái
Thưa anh chị em,
Chúng ta không thể tách cuộc khổ nạn của Chúa
trong ngày thứ Sáu, sự thinh lặng hầu như quá khó hiểu của ngày thứ Bẩy ra khỏi
mầu nhiệm Phục Sinh mà chúng ta đang cử hành. Tất cả được liên kết trong bàn
tay thật tuyệt diệu của Thiên Chúa, Đấng ban cho chúng ta sự sống và sự sống thật
sung mãn để chúng ta vào đời với tâm hồn vui tươi, hân hoan vì có Chúa Phục
sinh ở cùng.
Đây không phải là điều chúng ta đạt được. Nhưng
hoàn toàn là do ân huệ của Thiên Chúa, của Chúa Thánh Thần, sức riêng sao đạt
được. Vậy xin Chúa sai Thần Khí Chúa xua đuổi lối sống bi quan yếm thế để chúng
con tin vào sự hiện diện của Chúa, Đấng đang sống trong cảnh ngộ của từng cá
nhân, rồi bước đi trong yêu thương.
Tất cả đang đợi chờ ơn Phục Sinh. Thế giới đang
bị ảnh hưởng bởi lối sống vô cảm cần niềm hy vọng. Những người dân Ukraine vẫn
hăng say chiến đấu bảo vệ tổ quốc trong hy vọng. Những ai đang chăm sóc người
thân bị bịnh nan y, vẫn hy vọng người thân của họ được bình an, can đảm chấp nhận
và chiến đấu, cho dẫu biết rằng căn bịnh nan y này đã không còn thuốc chữa. Những
ai đang bị áp bức, lạm dụng, đối diện với những bi kịch của đời sống đang cần đến
ánh sáng.
Tuy họ bị bí lối nhưng chưa cùng đường. Chúng
ta cùng với họ mạnh dạn tiến bước, vì Chúa nay thật đã Phục sinh và đang ở cùng
với chúng ta trong mọi nẻo đường và hoàn cảnh sống. Alleluia!
No comments:
Post a Comment