Tin Mừng hôm
nay trình bầy Đức Giêsu lui vào miền Ty-rô và Si-đon để rao giảng. Hai miền đất
này giáp giới với vùng đất của dân ngọai. Tại đây, Người gặp người đàn bà Ca-na-an
và theo lời bà cầu xin, Người đã chữa lành cho con gái của bà.
Trình thuật
này không chỉ nhấn mạnh đến quyền năng của Đức Giêsu; và cũng không chỉ đề cao niềm
tin của người đàn bà Ca-na-an; mà còn làm nổi bật sứ mạng cứu độ muôn dân của
Chúa. Hẳn anh chị em còn nhớ, trước khi về Trời, Đức Giêsu đã nói rõ ý
định của Người qua việc truyền lệnh cho các Tông đồ làm cho muôn dân trở thành môn đệ, làm phép rửa cho họ nhân danh
Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần,…Và đây, Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho
đến tận thế. (Mt 28:19-20) Do đó, trình thuật này có thể đóng vai trò tiên báo
cho chúng ta biết ý định ban phát ơn cứu độ cho muôn dân của Thiên Chúa.
Cuộc gặp gỡ giữa
Đức Giêsu và người phụ nữ Ca-na-an trong bài Tin mừng hôm nay quả thật kỳ diệu.
Cả hai nhân vật trong trình thuật đều ‘khát khao’ tìm cách lấp đầy uớc muốn của
nhau.
Đối với người đàn bà Ca-na-an.
Bà đã làm một
hành động cách mạng mà ít ai dám làm. Vì là dân ngọai, cho dù bà không bị lệ
thuộc bởi các tập tục và luật lệ của tiền nhân. Nhưng chắc bà đã được nghe hay
đã biết về thân phận của Con Người mà bà sẽ cầu xin? Thế mà bà đã dám công khai
đến gặp Đức Giêsu. Bà không còn nghĩ thêm đuợc điều gì, ngoài một việc duy nhất
là tìm đến người sẽ chữa cho con bà khỏi bịnh. Chỉ có Tình yêu mới là động lực
thúc đẩy bà vượt qua mọi trở ngại.
Hoàn cảnh của
bà thật nghèo nàn. Bà cần giúp đỡ. Điều bà cầu xin nói lên tâm tư của một người
mẹ, sẵn sàng làm tất cả mọi sự cho con mình. Cô con gái đó là nguồn vui, lẽ sống
và là mọi sự của bà. Thế mà giờ đây, cô bị bịnh nan y, như bị quỉ ám. Bà cần
làm tất cả cho con bà. Tình yêu, lòng thuơng xót của bà dành cho cô ta thúc đẩy
bà vuợt qua mọi ranh giới.
Bà biết mình đâu có thể hưởng những đặc ân dành cho dân Is-ra-el. Tuy nhiên, trong lòng bà có một cơn khát vô bờ bến. Bà muốn được cứu rỗi. Tuy phận là phận của người ngoại giáo, nhưng bà lại xưng hô với Đức Giêsu theo cách của người Do Thái thưa chuyện với Đức Mêsia, kêu cầu rằng: “Lạy Ngài là Con vua Đa-vít”. Bà đã tôn thờ Đức Giêsu như người ta bái lạy Thiên Chúa. Niềm xác tín của bà thật vĩ đại, dù là chó con, bà cũng được ăn những mảnh vụn từ trên bàn của chủ rơi xuống.
Còn Đức Giêsu?
Người đến để
thi hành ý định của Thiên Chúa. Tuy nhiên, với thân phận của một con người, Người
cũng bị giới hạn về phong tục, địa dư, bối cảnh mà Người đã được sai đến. Người
có được sai đến vẫn là cho dân Is-ra-el truớc hết.
Cho dù là như
thế, chúng ta cũng không hài lòng về thái độ của Đức Giêsu. Người thinh lặng và
xem ra coi thường lời van xin của người đàn bà Ca-na-an. Thật ra, không hẳn là
như thế. Bởi vì, khi mô tả và trình bầy Đức Giêsu như thế, Thánh sử muốn đưa
chúng ta đi từ ngạc nhiên, có thể gọi là bất đồng về thái độ của Chúa… Nhưng,
khi gặp đuợc lòng kiên định và xác tín của bà; Chúa lại có cơ hội phá tung và
quét sạch mọi cấm kỵ, mọi qui uớc, mọi lề luật do ‘tính bè phái’ của con người
(nhỏ nhen, ích kỷ) tạo ra.
Quả thật cũng
không sai khi chúng ta cho rằng nhờ vào lòng can đảm của người đàn bà ngọai
giáo Ca-na-an này mà Đức Giêsu đã có cơ hội bộc lộ chân tuớng đích thật của Đấng
Thiên Sai (Me-si-a); Đấng được sai đến không chỉ dành cho người Do Thái mà thôi.
Người
đến để đem nguồn vui và ơn cứu độ cho muôn dân.
Trong trình
thuật Tin Mừng hôm nay, còn một nhóm người nữa. Họ là các môn đệ (có thể là mỗi
người chúng ta). Chỉ vì quyền lợi riêng; không muốn bị quấy rầy; chỉ muốn được
bình an (cho dù là giả tạo) nên họ mới can thiệp và xin Chúa thực hiện yêu cầu của
bà ta để cho bà ấy đi (cho khuất mắt).
Khi nghe câu
chuyện này, chúng ta dễ nhận ra thân phận mình trong thân phận của người đàn bà
Ca-na-an. Cũng như bà, chúng ta chạy đến với Chúa để xin ơn, cho dù là ơn cứu độ.
Nhưng, chúng ta đã tin Chúa như bà? Và thay vì xin cho nhu cầu của riêng mình; chúng
ta có quảng đại trong lời cầu, xin cho những người được Chúa gửi đến trong vòng
tay yêu thương của chúng ta hay chưa?
Đồng thời,
chúng ta cũng được mời gọi để hoàn thành ý định của Thiên Chúa, Đấng đã trao
ban cho chúng ta nguồn ơn cứu độ. Người còn khao khát muốn chúng ta rao truyền
Tin Vui đó cho muôn dân.
Muốn đạt được
nguyện ước này, chúng ta cần có một trái tim quảng đại và nhậy cảm trước các
nhu cầu thể chất và tinh thần của tha nhân mà chúng ta thường gặp. Họ không chỉ
là những người đồng đạo, cùng chia sẻ một tín ngưỡng, cùng chung một quan điểm
với chúng ta. Thật ra, còn có nhiều người mà chúng ta liệt họ vào ‘phe khác’;
nhưng họ lại có lối sống và niềm tin mãnh liệt hơn chúng ta. Họ xứng đáng đón
nhận phần thực phẩm từ trên bàn của chủ, như chúng ta. Nhưng, đã nhiều lần, chỉ vì óc bè phái, tinh
thần thủ cựu, khư khư ôm giữ truyền thống và tục lệ mà chúng ta đã ngăn cản họ
đồng bàn và cùng chia sẻ hồng ân với mình. Chúng ta còn tự nhốt mình vào pháo
đài của giai cấp, địa vị rồi tự cao tự đại, kiêu căng cho rằng chỉ có mình mới
là kẻ xứng đáng rồi khinh chê người khác. Thật ra, không ai trong chúng ta lại
không có một chút ‘huyết thống’ với những người mà chúng ta gọi là dân ngọai. Thế
mà lại lên vênh váo. Thật xứng đáng để suy nghĩ, như lời cảnh giác của Chúa: “Những
kẻ đạo đức giả kia, ngôn sứ I-sai-a thật đã nói tiên tri rất đúng về các ông rằng: "Dân
này tôn kính Ta bằng môi bằng miệng, còn lòng chúng thì lại xa Ta. Chúng
có thờ phượng Ta thì cũng vô ích, vì giáo lý chúng giảng dạy chỉ là giới luật
phàm nhân. (Mt 15:7-9)
Hãy nhớ rằng: Lòng
can đảm, sự hy sinh và niềm xác tín của người phụ nữ Ca-na-an hôm nay đã tạo
nên một cơ hội mà Đức Giêsu đã dùng để bộc lộ Tình Thuơng phổ quát của Thiên
Chúa. Cũng thế, những ‘lũ chó con’ mà chúng ta gặp trong cuộc sống không là những
trở ngại, mà còn là cơ hội để chúng ta nhận ra sự phong phú của Thiên Chúa, Đấng
không chỉ họat động nơi các kẻ tin mà còn âm thầm tác động nơi họ; để tất cả
muôn dân đều được cứu độ.
No comments:
Post a Comment