Wednesday, 29 July 2020

HÃY CHO NHAU ĂN!



Trong lúc Gio-an Tẩy Giả đang ở trong tù, Đức Giê-su đã làm chứng về sự cao trọng của Gio-an mà không một phàm nhân nào sinh ra bởi người nữ có thể sánh được với ông. Qua lời tuyên bố này, chúng ta nhận ra tình cảm và sự quý mến mà Đức Giê-su dành cho Gio-an Tẩy Giả, nhất là tính cương trực và lòng can đảm khi làm nhân chứng cho sự thật của ông. Vì thế khi nghe tin Gio-an bị hành quyết, Đức Giê-su cảm thấy có một sự mất mát và buồn phiền. Người đã mất đi một người anh họ, một người bạn, người chiến hữu đã dùng cả cuộc đời để giới thiệu Đấng Cứu Thế cho người khác.

Ngoài ra, cái chết của Gio-an có thể coi như một lời nhắc nhở cho Đức Giê-su nhớ lại sứ mạng và kết cục của một ngôn sứ là như thế: sống thì bị ngược đãi, bị bỏ tù và cuối cùng là cái chết. Do đó, chúng ta có thể hiểu ý định rút lui vào nơi vắng vẻ mà Đức Giê-su muốn thực hiện ở đây. Người muốn có thời gian thinh lặng để đối diện vơi sự mất mát do cái chết của Gio-an tẩy giả gây ra, mặt khác đây cũng là thời gian để Đức Giê-su suy nghĩ và cầu nguyện về con đường và sứ mạng mà Người đang thực hiện. Hơn thế nữa, mỗi khi bước vào cõi thinh lặng là cơ hội để Đức Giê-su gặp Thiên Chúa, Cha của Người.

Tuy nhiên, ý định và nhu cầu của Đức Giê-su đã không xẩy ra. Cái chết của một ngôn sứ vĩ đại như Gio-an đã gây ra một chấn động cho môn đệ của ông và những ai đi theo Ngài. Họ cũng buồn phiền và đau khổ. Vì thế, họ cũng muốn theo chân Đức Giê-su rút lui vào hoang vắng. Người đi đâu thì họ đi đến đấy. Họ hy vọng chính Chúa sẽ làm cho họ vơi đi nỗi buồn phiền và mất mát mà họ đang phải đối diện. Còn Đức Giê-su, khi nhìn thấy đám đông theo Người như thế thì chạnh lòng thương, con tim của Người như bị ai đâm thấu vậy. Người trước tiên chữa lành một số bịnh nhân trong nhóm họ, và sau đó là cho họ ăn. Lòng thương xót và sự quan tâm của Đức Giê-su không dừng lại ở ý nghĩ mà còn được Người thực hiện bằng hành động: Qua việc chữa lành Người trao cho họ niềm hy vọng và tựa nương vào Chúa. Với việc nuôi ăn, Người bảo đảm họ sẽ không bị chết đói.

Đức Giê-su muốn truyền cho các môn đệ tấm lòng và sự quan tâm đến nhu cầu của tha nhân. Lòng thương xót không chỉ được diễn tả bằng lời nói mà thôi, nhưng còn được thể hiện bằng hành động. Để diễn tả cho ý tưởng này, xin kể cho anh chị em một mẩu truyện ngắn, có lẽ các nhân vật và chi tiết trong câu chuyện không có thật; nhưng tình tiết và bài học mà truyện kể đem lại thì rất thật. Truyện kể như sau:

Tại một làng nọ, có một người làm chủ một trang trại với đầy ngô khoai. Mỗi buổi sáng, sau khi thức dậy ông và gia đình đều dâng lời cầu nguyện cho những kẻ đói ăn có đủ lương thực dùng hằng ngày. Nhưng mỗi khi có ai đến xin ăn thì ông đều từ chối và không muốn cho đi những gì ông đã dự phòng trong kho lẫm nhà mình.

Vào một ngày kia, sau khi nghe cha mình cầu nguyện cho người nghèo và người túng thiếu, cậu con út của ông mới thưa với ông rằng: “Thưa Ba, con ước gì có được số lượng dự trữ ngô và khoai của Ba.” Người cha mới hỏi lại cậu muốn có ngô và khoai để làm gì? Cậu đáp lại “con muốn có ngô và khoai để đáp trả lời cầu nguyện của Ba.”

Ông Bố thương xót người nghèo khổ và túng thiếu bằng lời cầu nguyện. Nhưng cậu út của ông lại muốn nhắc nhở ông rằng lời cầu nguyện của bố cậu cho những kẻ đói ăn chưa đủ. Bố của cậu cần diễn tả lòng thương xót của ông bằng việc làm nữa. Đó là việc mà Đức Giê-su muốn dậy các môn đệ qua việc làm cho Bánh hóa nhiều hôm nay!  

Thưa anh chị em,

Tuy nhiên, làm thế nào để có đủ lương thực nuôi ăn một số đông như thế khi trời đã chập choạng tối và nơi họ đang tụ họp lại hoang vắng và cách xa thị trấn hay làng mạc; vì thế việc tìm kiếm lương thực quả thật khó khăn cho các môn đệ. Lý do của các Tông Đồ đưa ra quả thật rất đáng thuyết phục. Nhưng khi nại vào các lý do như thế, các Tông đồ cho chúng ta biết rằng các ông tuy là những người bạn hữu thân thiết với Đức Giê-su, nhưng các ông vẫn chưa học được bài học quên mình và quan tâm đến người khác.

Các lý do của các môn đệ đã không làm thay đổi ý định của Đức Giê-su. Người biết sẽ phải làm gì. Người truyền lệnh cho các môn đệ “hãy cho họ ăn.” Khi nghe Chúa phán như thế, các môn đệ không thể nghĩ ra làm thế nào mà họ có thể nuôi ăn một đám đông như thế. Tất cả những gì họ có chỉ là năm chiệc bánh và hai con cá, với ngần ấy lương thực thì làm sao đủ cho năm ngàn người ăn. Nhưng, các môn đệ còn bỏ sót một yếu tố thật quan trọng, đó là sự hiện diện của Đức Giê-su, Đấng có thể làm mọi sự, đang hiện diện giữa họ.

Sau đó, Đức Giê-su cầm lấy năm chiếc bánh và hai con cá. Thực phẩm chỉ vọn vẹn có bấy nhiêu thì ai ăn ai nhịn đây. Nhưng đó lại là tất cả những gì các môn đệ có. Người cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho môn đệ để các ông dọn ra cho đám đông. Kết quả là ai ai cũng hài lòng vì được ăn no. Có lẽ Người hài lòng nhất là chính Đức Giê-su. Giống như dân Is-ra-el khi xưa, trong hoang địa đã được Thiên Chúa nuôi ăn bằng manna và nước uống thế nào thì hôm nay qua việc phân phát bánh, Đức Giê-su cũng nuôi những ai đã bỏ hết mọi sự, vất vả theo chân Người được ăn no nê.

Thưa anh chị em,

Các cử chỉ như đón nhận, dâng lời chúc tụng, bẻ ra và trao ban hôm nay chỉ được ghi lại một lần khác; đó là trong bữa tiệc ly Người đã san sẻ bánh và rượu cho các môn đệ. Bánh và rượu đây là dấu chỉ tượng trưng cho Thịt và Máu của Người như Đức Giê-su đã phán: “Ta là bánh trường sinh và ai đến với Người sẽ không đói bao giờ.

Bánh, của ăn và thực phẩm là những thực vật nhằm nuôi dưỡng và làm cho con người được lớn lên. Con người cần đến nó để duy trì sức khỏe và sự sống. Nhưng ý nghĩa của bữa ăn không nhằm đến việc ăn cho đầy bụng. Đói quá thì cũng chết mà ăn no quá thì bội thực và cũng chết. Việc của chúng ta là biết ăn. Bữa ăn là cơ hội để xây dựng tình nghĩa, thể hiện tình yêu, cùng san sẻ và chia vui những thành công trong đời và qua bữa ăn con người còn đến gần và thông cảm nhau hơn; từ đó cộng đoàn được gầy dựng một cách thật tự nhiên. Đây là một biểu tượng vô cùng phong phú qua mọi thời đại, đến nỗi Đức Giê-su cũng không bỏ quên nó. Người đã dùng nó như một phương tiện để nói lên lòng quan tâm và lo lắng của Người dành cho chúng ta.

Trình thuật ‘Bánh hóa Nhiều’ hôm nay là thế. Biến cố này nói lên tình yêu của Người dành cho những ai đã theo Người. Sự kiện này còn nhắc nhở chúng ta nhớ rằng những gì chúng ta có được để duy trì cuộc sống thể lý của chúng ta đều được ban tặng từ Chúa; và sau cùng Người còn là bánh trường sinh nuôi dưỡng toàn bộ con người chúng ta.

Giống như thức ăn có thể dẫn chúng ta đến gần nhau và nhiều việc được bắt đầu và tiến đến thành tựu qua bữa ăn thế nào thì của ăn mà Chúa ban phát cũng làm cho chúng ta trở nên thành viên của một cộng đoàn thuộc về Người, nhất là giúp chúng ta nhận thức rằng qua đó chúng ta nên những người bạn thân tình với Chúa và với nhau.

Tuy nhiên, họ và chúng ta vẫn còn gặp trở ngại; như hai môn đệ trên đường Em-mau, chúng ta có thể biết kế hoạch của Chúa, chứng kiến việc Chúa chết, nghe các bạn nói rằng Người đã sống lại và hiện ra với họ… Nói chung là giống như họ, chúng ta biết rất nhiều, biết rất rõ những kế hoạch và gần như là biết mọi sự; nhưng lại quên sự hiện diện của Đấng trở thành của ăn cho chúng ta; cho nên chúng ta e ngại vì thấy mình đứng trước những nhu cầu quá lớn lao của con người. Nhìn chung quanh vẫn thấy bao người đói khổ. Hàng giây, hàng phút vẫn còn bao nhiều sinh mạng nhất là các trẻ em bị chết đói trên thế giới này. Thế mà, trong tay chúng ta chỉ vỏn vẹn vài tấm bánh nhỏ, chúng ta lúng túng và thấy mình bất lực.

Nếu chúng ta dám trao cho Chúa Giêsu tất cả những gì chúng ta có; trao cho Người những cố gắng thật khiêm tốn của chúng ta thì việc làm cho ‘Bánh Hóa Nhiều’ vẫn có thể xảy ra hôm nay. Chúng ta vẫn có thể làm hài lòng người khác bằng lòng quảng đại và sẵn sàng cho đi tất cả những gì chúng ta có; thế là quá đủ cho chúng ta rồi. Thế mà chúng ta lại không dám, cứ khư khư giữ làm của riêng cuối cùng mọi người, cả chúng ta nữa, đều bị đói khát.

Như vậy, hãy nhớ rằng chúng ta còn nhiệm vụ phải chu toàn. Nhiệm vụ đó là được gửi đi, gặp gỡ những người mà chúng ta chưa biết. Đến với nhau bằng tấm lòng rộng mở và cùng nhau chia sẻ một nhịp đập, cùng tiến về một mục tiêu. Mục tiêu đó được phát sinh từ những lần chúng ta cùng nhau tham dự tiệc bẻ bánh và trao ban của ăn cho nhau thì ai trong chúng ta còn bị thiếu thốn và đói khát nữa. Ai ai cũng hài lòng, người hài lòng nhất có lẽ là Chúa và như thế là đủ cho chúng ta rồi. Amen!

Thursday, 23 July 2020

VỚI CHÚA MỌI SỰ ĐỀU TỐT ĐẸP, ĐỀU TRÂN QUÝ.



Trong các tuần vừa qua, chúng ta đã được nghe các dụ ngôn về Nước Trời trong Tin Mừng theo Thánh Mát-thêu. Tuần này chúng ta nghe thêm ba dụ ngôn ngắn, trong đó Đức Giê-su đã dùng ba hình ảnh: kho báu, ngọc trai tinh xảo và lưới cá để tiếp tục dậy bảo cho chúng ta về mầu nhiệm của Nước Trời.

Dụ ngôn lưới cá kết nối với dụ ngôn lúa và cỏ lùng trong bài Tin Mừng tuần trước. Trong dụ ngôn này, Đức Giêsu đã ví Nước Trời giống như một chiếc lưới ném xuống biển bắt đủ mọi loại cá. Khi lưới đầy, nó được đưa vào bờ. Những con cá tốt được bỏ vào giỏ, và những con cá xấu bị ném đi. Dụ ngôn này mang âm hưởng và có ý nghĩa giống như dụ ngôn cỏ lùng. Giống như lúa tốt và cỏ lùng cùng lớn lên thế nào thì những con cá tốt và xấu bơi chung một vùng biển như thế. Dụ ngôn này còn mang giai điệu hướng về ngày tận thế, về sự phán xét sau cùng, trong đó người xấu xa, độc ác (mô tả là những con cá xấu) sẽ bị tách ra khỏi đội ngũ của những người công chính và bị quẳng xuống địa ngục.

Còn hai dụ ngôn kho báu và ngọc quý nhằm nói đến giá trị cao quí của Nước Trời mà không một thứ gì trên trần gian có thể so sánh được. Tuy Nước Trời là một bảo vật được chuẩn bị và tặng ban cho chúng ta qua cuộc sống và sứ vụ của Đức Giê-su, nhưng để có thể sống theo đúng tiêu chuẩn của Nước Trời đề ra thì con người cần có một quyết tâm thật mãnh liệt, cho dù có phải hy sinh tất cả mọi sự thì người đó vẫn vui mừng đánh đổi để tậu cho được kho báu hay viên ngọc.

Như chúng ta đã biết, Nước Trời đã được xuất hiện bởi lời rao giảng và việc làm của Đức Giêsu ngay trong bối cảnh lịch sử của cuộc sống tại trần gian của Người. Lối sống của Người thật mới mẻ và không một ai trong hàng ngũ lãnh đạo của Do thái giáo lúc bấy giờ dám thực hiện, và họ cũng không đủ can đảm để chấp nhận lối sống mất mát và hy sinh như thế. Đức Giêsu đã chọn những người tội lỗi, những người gái điếm, hạng thu thuế, những người nghèo khổ, những người không nhà không cửa và những người sống bên lề xã hội làm bạn.

Tìm kiếm sự hiện diện của Nước Trời để nhận ra giá trị và sức mạnh vô song mà Nước ấy đem lại là nghĩa vụ và bổn phận của các Kitô hữu. Điều này có nghĩa là chúng ta phải cùng với Đức Giêsu, Đấng đang hiện diện và đồng hành với cuộc sống của mỗi người, để lên đường ra đi tìm kiếm và kết bạn với những người bất hạnh mà chúng ta vừa đề cập ở trên. Đây chính là ước muốn của Đức Giê-su, Chúa chúng ta. Và điều mà Chúa mong ước này cũng phải đánh động và thúc đẩy niềm mong ước của chúng ta. Nói khác đi, mang trong mình sứ mạng loan báo về Nước Trời thì chúng ta cũng phải có lối sống mới như Đức Giê-su đã sống.

Thật vậy, nhìn vào cuộc sống và sứ vụ của Đức Giêsu, con người sẽ khám phá ra mầu nhiệm của Nước Trời; và ngay lúc đó, chúng ta biết là đã tìm được một kho tàng. Kho báu này làm thỏa mãn mọi khát vọng và đam mê của đời mình. Và từ trong nỗi khát khao đó, con người được tự do, chứ không bị ép buộc, bán tất cả mọi sự để tậu cho được.

Hành động bán tất cả mọi sự mà mua kho báu và viên ngọc quí giá của các nhân vật trong dụ ngôn này làm chúng ta nhớ đến lời mời gọi của Đức Giê-su dành cho thanh niên giàu có trong Tin Mừng. Trước lời mời gọi của Chúa là hãy từ bỏ tất cả những gì anh đang có và sẽ sở hữu một kho tàng trên trời rồi theo Chúa, thì anh làm không được. Lời mời gọi mà Đức Giê-su đề nghị với anh và cho chúng ta hôm nay không dừng lại ở việc sống và thực hiện một số việc làm đạo đức. Bổn phận và nhiệm vụ của một thành viên trong Nước Trời không chỉ qui chiếu về việc tuân giữ các khoản luật mà thôi, nhưng cần được thể hiện bằng các việc làm, không cho riêng mình, hay gia đình và dòng tộc mình, mà cho tất cả mọi người; đặc biệt là giới nghèo, những ai bị thương tích, những con người đang sống trong tình trạng mỏng dòn dễ vỡ. Do đó, lời mời gọi của Đức Giê-su dành cho anh cụ thể hơn, thực tế và thích hợp với tiêu chuẩn của Nước Trời hơn, đó chính là: bán gia tài, tặng cho người nghèo để tậu cho anh có một sản nghiệp trong Nước Trời, rồi đi theo Người.

Đề nghị này của Đức Giê-su gồm ba bước, gắn bó với nhau:

Thứ nhất là bán gia tài. Gia tài ở đây không chỉ là tiền bạc; nhưng là tất cả những gì anh đang có, những gì anh đang sở hữu, đang quản lý. Nó có thể là tiền bạc, thời giờ, sức khoẻ, tài năng. Bán đi là hành động chứng tỏ anh không lệ thuộc vào nó, nhưng làm chủ nó. Nói khác đi, người thanh niên phải nhận ra rằng những gì mà anh đang có không thể là của riêng anh. Đó là của chung. Tất cả chỉ là phương tiện giúp anh dễ dàng hơn trong việc theo Chúa. Tất cả những gì anh có đều là hồng ân của Chúa ban cho. Đó là của chung, còn anh và chúng ta chỉ là những người quản lý. Bởi thế, tất cả những gì chúng ta có, chỉ để làm vinh danh Chúa và phục vụ tha nhân.

Vì thế, việc kế tiếp mà anh và chúng ta cần nhắm đến là tha nhân, những người nghèo khổ đầy thương tích đang ở chung quanh anh. Có nghĩa là anh cần chuyên tâm sống nguyên tắc không dính bén và biết chia sẻ. Không nghĩ đến mình, mà còn phải biết nghĩ đến tha nhân, phải mở rộng con tim, giang rộng đôi tay để ôm ấp, giúp đỡ những người tất bạt rồi quì xuống mà phục vụ anh em.

Người nghèo không chỉ thiếu tiền thiếu bạc và của cải. Họ còn thiếu tình thương, lời an ủi, niềm khích lệ, sự tôn trọng… Vì thế, chúng ta không chỉ mời gọi trao ban cho họ tiền của, mà còn cho họ thời giờ, sức lực và cả trí tuệ, con người của mình nữa. Nhiều khi, chỉ cần trao cho họ một nụ cười, trả lại cho họ niềm kính trọng như một con người thì còn cao quí hơn các tặng vật.

Sau khi thực hiện các việc làm đó rồi hãy đi theo Chúa. Lúc này, anh không còn bị vướng bận, thảnh thơi để buớc vào giai đọan sau cùng của người môn đệ là theo Chúa, là thành viên của Nước Trời. Tuy gia tài trên trời đã có, nhưng không vì vậy mà anh và chúng ta lại chểnh mảng và không lo làm cho nó giàu có hơn. Theo Chúa là như thế, là làm giàu cho Chúa những gì đã được tặng ban. Như thế, muốn bước theo Đức Giê-su, con người phải để cho mình hết sức nhẹ nhàng và thanh thản, không còn bị dính bén hay bị bận rộn trong việc tính toán theo thói thế gian, mà phải hoàn toàn nhẹ nhàng và thanh thoát.

Đức Giê-su đã đáp ứng điều mà anh nhà giầu đang kiếm tìm bằng cách chỉ cho anh điều mà anh đang thiếu, điều mà anh cần dứt bỏ để có thể tiến vào hạnh phúc đích thật và viên mãn trong Nước Trời. Tuy nhiên, trước lời mời gọi của Đức Giê-su, người này đã chùn chân và không dám bước tới, anh đã “sa sầm nét mặt và buồn rầu bỏ đi vì anh ta có nhiều của cải”.

Thái độ buồn rầu của anh giúp chúng ta nhận ra một điều là anh dám mơ ước, nhưng lại không dám hy sinh, không dám bán đi tất cả để đạt được ước mơ của mình. Có lẽ trong cuộc sống, anh ta chưa bao giờ phải chạm trán và đương đầu với một cuộc chiến thật gay go như lúc này. Anh đã buồn chán rồi bỏ đi, vì anh không cảm nhận đuợc tầm quan trọng của Nước Trời trong cuộc sống anh. Anh cứ bám vào những điều cũ kỹ. Anh không nhận ra sứ vụ và con người đang nói với anh là biểu hiệu của Nước Trời. Anh đã làm mọi sự theo luật dậy. Nhưng niềm vui giữa những người thuộc về Nước Trời thì anh còn thiếu hay là chưa có! Anh là một người trong chúng ta!

Chúng ta dành nhiều thời gian để tìm hiểu về lối ứng xử của người thanh niên giàu có là để nhớ đến phận mình! Anh buồn rầu vì không dám từ bỏ để chọn phần tốt hơn. Còn chúng ta, qua bài Tin Mừng hôm nay, có đưa ra một quyết tâm nào phù hợp để lấy Nước Trời làm gia nghiệp hay không? Chúng ta có dám buông bỏ mọi sự để tậu cho bằng được kho báu và viên ngọc quí hay không?

Hẳn nhiên, chúng ta vẫn chưa quên trong Hiến Chương Nước Trời, Đức Giêsu có căn dặn rằng: “Hãy tích trữ cho mình những kho tàng trên trời, nơi mối mọt không làm hư nát, và kẻ trộm không khoét vách lấy đi. Vì kho tàng của anh ở đâu, thì lòng anh ở đó.” (Mt 6:20-21).

Sau cùng chúng ta hãy nhớ rằng chính mình là bảo vật, là viên ngọc tinh xảo mà Chúa cất công tìm kiếm trước. Ngay từ ngày đầu, Thiên Chúa đã lên đường tìm kiếm con người, cho dù phải thắp đèn, quét nhà, moi móc mọi nơi mọi chốn thì Người cũng phải tìm cho ra bảo vật đó; rồi mời bà con lối xóm đến cùng chia vui. Tất cả nghĩa cử đó nói lên tình yêu của Thiên Chúa muốn bộc lộ cho con người là bảo vật quí báu của Người. Phần chúng ta hãy quyết tâm sống xứng đáng như một bảo vật quí giá của Thiên Chúa dành cho tha nhân, và tiếp tục khám phá vẻ đẹp, sự mới mẻ và những nét trân quý nơi mình và nơi người khác, vì tất cả đều là những viên ngọc tinh xảo mà Thiên Chúa đã dựng lên. Amen!

Tuesday, 14 July 2020

HÃY KIÊN TÂM VÌ NƯỚC TRỜI VẪN CÒN ĐÂY!



Tuần trước chúng ta đã được nghe dụ ngôn “người gieo giống”, trong đó Đức Giê-su không nói nhiều đến chất lượng của hạt giống mà bàn nhiều về phẩm chất của đất mà hạt giống được gieo xuống. Còn trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giê-su xác định rõ rằng hạt giống được gieo là loại giống tốt, nhưng năng suốt của hạt giống lại bị cản trở bởi sự xuất hiện của cỏ lùng do kẻ thù của ông gieo xuống. Như vậy, trên một mảnh đất mà có sự xuất hiện của hai loại hạt giống thì thế nào cũng làm cho sản lượng thấp kém đi. Cho nên, chúng ta không ngạc nhiên khi nghe những người giúp việc đề nghị với ông chủ cho phép họ đi gom cỏ lùng lại mà đốt đi, và xét theo thói của đời thường thì ông chủ sẽ hoan nghinh, tán thành và cổ võ cách xử lý này. Bởi vì, con người thường có khuynh hướng tiêu diệt điều ác và cổ võ sự thiện. Ngay cả Gio-an Tẩy Giả cũng nghĩ rằng khi Đức Giê-su đến, Người sẽ thu thóc tốt vào lẫm và đổ rác và thóc lép vào lò lửa không bao giờ tắt để đốt đi. Nhưng, ông chủ lại không cho phép họ làm như thế. Lời từ chối của ông làm chúng ta ngạc nhiên; nhưng lý do ông đưa ra thật chí lý. Ông biết cách suy nghĩ và khả năng của họ, thay vì nhổ cỏ lùng thì họ có thể làm bật luôn cả rễ của lúa.

Nghe đến đây, chúng ta nhận ra ý của Đức Giê-su, Người muốn chúng ta hãy nhớ thân phận và vị trí của mình, dù được mời gọi và giữ nhiệm vụ nào đi chăng nữa chúng ta vẫn chỉ là những người thừa hành. Quyền bính mà chúng ta có cũng được ban tặng từ Chúa, vì thế Người không muốn chúng ta hành xử thay quyền Người. Ngoại trừ Thiên Chúa, Đấng thấu suốt mọi sự, nhìn thấy tỏ tường ý định, cách suy nghĩ và tâm can của con người, thì không một ai trong chúng ta có thể ‘biện phân’ rõ ràng giữa thiện và ác, tốt và xấu. Một cuộc chiến giữa lành và dữ vẫn bám lấy chúng ta. Tự bản thân, chúng ta không thể thẩm định được, như kinh nghiệm chiến đấu mà Thánh Phao-lô đã chia sẻ như sau: “Việc lành tôi muốn tôi không làm, còn việc dữ tôi không muốn thì tôi lại làm.” Một sự căng thẳng giữa tốt và xấu, thiện và ác, lành và dữ vẫn hiện diện trong ta.  Không ai xấu hoàn toàn và cũng không ai tốt về mọi phương diện. Cái xấu ngày hôm nay có thể được biến đổi để trở thành tốt. Điều mà chúng ta nhìn thấy và chủ quan cho là tốt chưa hẳn sẽ theo ta mãi. Cuộc sống là một chuỗi ngày thử thách, cần được thanh luyện và mài dũa; sau cùng điều thiện hảo, điều tốt lành chỉ hiện diện và bền vững trong ơn nghĩa của Thiên Chúa, Đấng có thể biến đổi xấu thành tốt và làm cho mọi sự trở nên tốt lành và thánh thiện hơn.

Thật vậy, Đức Giê-su đã khai mạc và loan báo về Nước Thiên Chúa. Người còn dậy chúng ta về cách xử thế theo đúng tiêu chuẩn của Nước Thiên Chúa: Thay vì phá hủy thì Người kiện toàn; thay vì hủy diệt thì Người cứu sống, thay vì loại bỏ thì Người vui mừng đón tiếp, thay vì đi đến với người quyền thế, có danh có giá thì Người chọn làm bạn với bọn bất lương, phường tội lỗi, thay vì tiêu diệt tận gốc kẻ thù là đứa phá hoại thì Người lại yêu cầu chúng ta cầu nguyện cho kẻ bách hại mình, và Người còn nhiều nói và làm điều mới lạ khác nữa. Như vậy, điều mà chúng ta yêu cầu nhổ cỏ lùng trước mùa gặt chỉ là việc lấy cái dốt của mình dậy khôn Thiên Chúa, dùng tài khôn lỏi để xúc phạm đến sự thông biết mọi sự của Thiên Chúa. Rõ mù lại làm ra vẻ sáng mắt nên cuối cùng lăn đùng xuống hố. Bao lâu còn sống là còn đấu tranh. Bao lâu còn tồn tại là còn cơ may để thay đổi. Chúng ta cần chấp nhận một sự thật, cho dù chua cay, nhưng vẫn là sự thật. Đó là trên thế giới, trong gia đình, ngoài xã hội và ngay trong cộng đòan của những kẻ tin vẫn còn bao gồm những người tốt và xấu.

Việc ông chủ không cho phép những người giúp việc gom cỏ lùng để đốt đi đuợc giải thích rằng ông thật khoan dung và nhân hậu khi đối xử với người xấu, không trừng phạt ngay nhưng chờ họ trở về. Nhưng, lại có một số người khác diễn giải rằng thái độ và cách ứng xử của ông chủ duờng như hỗ trợ cho sự ác, cho phép bạo động bành truớng và tội ác phát triển. Thật ra, theo tinh thần của bản văn thì hành động của ông chủ đuợc xuất phát từ sự khôn ngoan. Ông biết rõ giới hạn và khả năng ‘phán đóan’ của những nguời giúp việc. Họ, tuy nhiệt thành và hăng say nhưng lại thiếu khôn ngoan trong việc biện phân nên dễ biến thành những người cuồng tín, rồi thay vì đi nhặt cỏ lùng, họ lại đi gom cả lúa vào thì hư hết việc. Kinh nghiệm trong cuộc sống dậy chúng ta rằng: những ai hăng say và nhiệt thành, nhưng thiếu óc phán đóan và khôn ngoan, có nhiều cơ may biến thành ‘hăng máu’; và kết quả thuờng gặp là đụng chạm và đổ vỡ.

Quả thật, thế giới mà chúng ta đang sống, cộng đòan nơi chúng ta đang sinh họat, thậm chí Hội Thánh mà chúng ta là thành phần… vẫn không hoàn hảo. Hãy nhớ lại thời đại mà Hội Thánh đã có lối cư xử bất khoan dung, không nhân nhượng với tà giáo, với những ai có những quan điểm hay phổ biến các giáo thuyết hay tín điều khác với mình. Tòa án dị giáo được thành hình để tiêu diệt những kẻ chống đối. Đây là một thực tế mà không ai trong chúng ta có thể lọai bỏ được!

Như vậy, không lẽ chúng ta cứ sống mãi như thế, đồng lõa với sự ác. Không phải thế. Ngay trong dụ ngôn, Đức Giêsu nói cho chúng ta biết rằng cỏ lùng sẽ bị đốt, tội ác sẽ bị tiêu diệt. Thời gian mà tội ác hòanh hành trên thế giới, trong gia đình, ngay bản thân của mỗi người chỉ là tạm thời. Những điều tốt đẹp và các việc lành sẽ tồn tại muôn đời. Chúng ta được mời gọi sống trong niềm xác tín rằng rồi mùa thu hoạch chắc chắn sẽ đến. Và, khi mùa thu họach đến, cả thế giới này sẽ tràn ngập niềm vui và tiếng cười.

Từ niềm xác tín này chúng ta tìm hiểu và suy niệm dụ ngôn “hạt cải” và “men trong bột” tiếp theo. Nước Trời còn được ví như hạt cải nhỏ bé tí nhưng khi lớn lên lại như cây lớn mà chim trời có thể đậu. Và, Nước Trời cũng giống như chuyện nắm men bà kia lấy vùi vào ba thúng bột, cho đến khi tất cả bột dậy men. (Mt 14: 30-33) Muốn đạt được kết quả như thế, chúng ta nghĩ ngay đến sự can thiệp của một sức mạnh siêu nhiên làm cho hạt cải lớn thành cây đại thụ. Cũng giống như thế về việc cả khối bột dậy men của người đàn bà trong dụ ngôn “men trong bột.” Nước Trời bắt đầu thật nhỏ bé, đối diện với muôn ngàn khó khăn từ trong ra ngoài. Tuy nhiên, Nước Trời chứa đựng một mầm sống thật mãnh liệt mà không một quyền lực nào có thể ngăn chận sự phát triển của nó. Yếu tố quan trọng là bàn tay và sức mạnh của Thiên Chúa, Đấng làm chủ và làm cho Nước ấy trở nên mạnh mẽ. Người có chương trình của Người. Hãy kiên trì, cộng tác và trao quyền làm Chủ triều đại Thiên Chúa cho Người, bởi vì nó thuộc về Thiên Chúa.   

Một cách tương tự, hai dụ ngôn nói trên có thể được viết lại bằng ngôn ngữ của thời đại chúng ta như sau: “Nước Trời giống như công việc của một cha xứ trong một thành phố gần 2 triệu dân, mà chỉ có vài chục tín hữu đến nghe ngài giảng. Ngài kiên tâm bền chí rao giảng cho đến khi mọi người trong thành trở lại và tin vào Tin Mừng.”

Tóm lại, Đức Giêsu dùng các dụ ngôn để giảng dậy cho chúng ta về Nước Trời, chứ không phải là lời tiên báo, cho dù về sự phát triển rộng lớn và mạnh mẽ của Giáo Hội.  Qua các dụ ngôn này, Đức Giêsu nói về ngày mùa, ngày gặt hái chung thẩm của Nước Trời sẽ bội thu. Vì thế, thay vì dùng các dụ ngôn như một lời giải thích về sự thành công hay như một đảm bảo cho sự phát triển của Giáo Hội, thì chúng ta nên nghĩ rằng; qua các dụ ngôn này, Giáo Hội luôn được mời gọi để nhìn lại lối sống của mình mà nhận ra rằng: Nuớc Trời đã khai mạc bởi Đức Gie-su, đã được hoàn tất bởi sự nghiệp của Người. Tuy nhiên, đối với chúng ta thì Nước Trời vẫn còn nằm ngòai tầm với, chúng ta cần phải cố gắng hơn để đạt được nó. Hiện tại, chúng ta cần mở lòng ra chấp nhận nhau, tốt lẫn xấu, cùng bắt tay, nỗ lực hơn trong việc làm chứng về sự hiện của Nuớc Trời bằng lối sống của Đức Giêsu đã dậy và làm gương cho chúng ta. Amen!

Thursday, 9 July 2020

KHÔNG LÙI BƯỚC, QUYẾT TÂM RAO GIẢNG



Thưa anh chị em,

Chúa Nhật hôm nay và các Chúa Nhật sắp tới, Đức Giêsu sẽ dùng dụ ngôn để rao giảng về Nuớc Thiên Chúa. Dụ ngôn là những câu truyện ngắn mà Đức Giê-su dùng để gửi gấm sứ điệp. Thông thuờng, sứ điệp nằm ở phần kết luận. Như vậy, các chi tiết trong dụ ngôn không ám chỉ nhân vật hay một nhóm người nào hết. Nhưng việc giải thích và áp dụng là việc mình làm miễn sao cho đúng ý Chúa và thích hợp với hòan cảnh của thời đại mình.

Trong Chúa nhật thứ 15 hôm nay, Đức Giêsu nói về dụ ngôn ‘người gieo giống’.  Trong phần Phụng vụ Lời Chúa, chúng ta được quyền chọn lựa giữa hai bản văn. Bản văn ngắn từ câu 1 cho đến câu 10, mô tả công việc của người gieo giống, còn bản văn dài nối thêm phần thắc mắc của các môn đệ và giải thích của Đức Giê-su về ý nghĩa của dụ ngôn. Và nếu như cộng đoàn nghe bài dài thì trong đó đã có phần giải thích và theo tôi thì phần đó có thể thay thế cho bài suy niệm hay phần giảng thuyết hôm nay, thì quá đủ rồi.

Nhưng nếu đọc kỹ lại, chúng ta thấy số phận các mảnh đất khô cằn, chúng nó làm gì nên tội mà bị kết án. Mảnh đất không tự nó sinh ra hoa trái. Từ nguyên thủy thì mảnh đất đã có sỏi đá, bụi gai hay các chuớng ngại khó làm cho nó trổ sinh hoa trái… Chính vì thế, chúng ta cũng nên tìm hiểu công việc trồng cấy của những người theo nghề nông nghiệp sống cùng thời với Đức Giêsu rồi sau đó khám phá ra sứ điệp của Chúa cho chúng ta.

Vào thời của Đức Giê-su, kỹ thuật trồng cấy còn thô sơ và hoang dã; chưa được tân tiến và hiện đại như hôm nay. Người gieo giống gieo hạt trước rồi sau đó mới đào xới đất để vùi nó xuống. Vì thế, làm sao người gieo giống có thể chọn đâu là đất tốt để gieo hạt; ông ta phải chấp nhận một thực tế là sẽ có các hạt rơi trên đường, trên mặt sỏi đá hay nằm giữa bụi gai như được mô tả trong dụ ngôn.

Đối với lối suy nghĩ của chúng ta thì xem ra gieo hạt như thế thì quả thật hoang phí, nhưng không phải như thế mà ông ta chần chừ rồi không làm gì cả, bởi vì không gieo thì lấy gì mà gặt. Trên thực tế và dựa vào kinh nghiệm của người gieo giống thì ông ta biết rằng mỗi hạt giống rơi vào đất tốt sẽ mang lại năng suốt từ ba mươi, sáu mươi hay một trăm lần. Như vậy, sản lượng mà hạt giống rơi vào đất tốt đem lại hoa trái cho người gieo thì vượt xa những mất mát khi chúng rơi vào bụi gai hay rơi vào đất khô cằn sỏi đá. Xem ra, năng suốt mà những hạt rơi vào đất tốt quá dư để bù lại những mất mát kia.

Đó là truyện của người gieo giống. Còn khi kể dụ ngôn này Đức Giê-su muốn nhắn gửi cho chúng ta thông điệp gì. Một cách cụ thể, Đức Giê-su chia sẻ cho chúng ta về kinh nghiệm gieo hạt giống Lời Chúa của Người. Đức Giê-su là Ngôi Lời. Chính Người là Lời Thiên Chúa. Người đến rao giảng và ban phát ân huệ của Nuớc Thiên Chúa; nhưng ân huệ và Lời rao giảng của Người như rơi vào sỏi đá và bụi gai, hậu quả là Người đã bị trục xuất ra khỏi hội đuờng! Trong khi Lời Người rao giảng và uy quyền của Chúa xuất phát từ Thiên Chúa, thì lại bị đánh giá là do quyền lực của ma quỷ! Hơn thế nữa, những người theo Chúa có mấy ai tuân phục ý Người, dân chúng theo Người cũng chỉ vì quyền lợi và nhu cầu bản thân: đuợc bánh ăn cho khỏi đói…

Nhìn chung, Đức Giêsu đã thất bại… Nhưng không vì thế mà Người mất niềm tin vào việc rao giảng và công bố Lời Chúa. Người không lùi buớc, gieo và tiếp tục gieo trồng hạt giống, gieo trong niềm hy vọng là Thiên Chúa sẽ họat động trong và nơi các vùng đất tốt để làm cho nó sinh hoa kết trái, chỗ thì ba mươi, nơi thì sáu mươi, chỗ nọ một trăm. Ai nghe và cộng tác thì đạt kết quả.

Trong cùng một lối suy tư đó, tôi nghĩ đến hòan cảnh thực tế của chúng ta, các môn đệ, những người đã bị Lời chiếm đoạt, nói chung là những kẻ tin, không thể nhìn thấy các khó khăn rồi buông xuôi và thất vọng. Hãy tiếp tục reo vãi, gieo trồng cho đến khi Thiên Chúa ban cho kết quả. Và điều này đã được ngôn sứ I-sa-ia khẳng định trong bài đọc một nói về hiệu quả của Lời Thiên Chúa, đó là một khi Lời đã được xuất phát từ miệng Chúa thì sẽ không trở về với Người nếu chưa đạt kết quả, chưa thực hiện ý muốn của Người, chưa chu toàn sứ mạng mà Thiên Chúa giao phó.

Thưa anh chị em,

Giờ đây chúng ta hãy dành đôi phút để kiểm tra hiệu quả của Lời trên cuộc sống mình. Về việc áp dụng Lời của Thiên Chúa thì cuộc đời chúng ta giống như thủa đất trải qua nhiều mùa. Có những lúc chúng ta đối diện với các khó khăn, những bon chen của cuộc sống khiến cho tâm hồn của chúng ta tuy đã đón nhận Lời của Chúa, nhưng chưa bị chọc thủng hay đâm sâu nên không bén rễ. Rồi cũng có lúc chúng ta cảm thấy được Lời ủi an, nâng đỡ; nhưng khi cơn hoạn nạn trôi qua, những đớn đau không còn mình lại trở về lối cũ. Nói chung, tuy chúng ta là tín hữu, nhưng cuộc sống vẫn còn bám víu bởi danh vọng, uy tín, vụ hình thức mà chưa để cho Lời Chúa thấm nhập, điều khiển và hướng dẫn mọi hành vi cho nên chưa thể sinh hoat kết trái. Tuy là như thế, nhưng chúng ta phải tin rằng Lời vẫn hoạt động âm thầm cho đến một ngày nở sinh hoa trái bội thu để bù lại những mất mát do sự chọn lựa không theo Lời của mình.

Hơn thế nữa, mỗi người chúng ta còn được kêu gọi để rao giảng, muốn được như thế thì Lời phải được ăn sâu vào cuộc sống của chúng ta trước rồi sau đó với lòng kiên tâm, chúng ta miệt mài rao giảng cho đến khi Lời mang đến hiệu quả theo như ý Chúa. Trong tâm tình đó, với niềm kính trọng, xin gửi đến anh chị em, những người đang sống trong bổn phận làm cha mẹ, một kinh nghiệm mà tôi học được như sau.

Gia đình bạn tôi có 4 người con. Anh chị cố gắng chu tòan bổn phận và trách nhiệm làm cha mẹ trong môi trường của một xã hội mà chính họ còn bỡ ngỡ. Khi còn nhỏ, cháu nào cháu ấy thật kháu khỉnh và dễ thương, chăm chỉ học hành, vâng lời anh chị, ngoan ngõan trong công việc. Đến khi cậu con trai lên mười tám, có bồ, bỏ học… mang cả bồ về nhà mà không xin phép bố mẹ… Cô gái thứ thua anh hai tuổi, cũng làm như thế, công khai đi với bạn trai và cũng đôi ba lần kéo nhau về nhà… Chú em thứ ba, nay đã được mười tám, tuy không giống như anh chị cháu; nhưng đã làm cho anh chị buồn và lo lắng rất nhiều; còn cô gái út thì chưa biết ra sao?

Vẫn biết yếu tố văn hóa và tập tục của các thế hệ trong gia đình người bạn khác nhau, cho nên cách suy nghĩ về đời sống luân lý và lối sống đạo cũng khác. Nói như thế, không phải để bào chữa cho các cháu. Nhưng chúng ta không thể áp đặt lối suy nghĩ và cách sống đạo của chúng ta trên nếp trẻ được. Cuộc sống bất đồng và những ý nghĩa dị biệt vẫn có thể làm cho đôi bên dừng lại, nhìn lại chính mình rồi tìm ra một giải pháp thỏa đáng để thông cảm cho nhau.

Nói chung, anh chị đã cố gắng hết sức mình để trao ban những gì tốt đẹp nhất cho con cái mình. Thế mà kết quả lại không được như anh chị mong ước. Chúng ta thông cảm và chia sẻ nỗi khó khăn, niềm lo âu và cơn buồn phiền trong đời sống với anh chị. Chúng ta còn phải cảm phục lòng can đảm, hy sinh, lòng kiên nhẫn trong yêu thương mà anh chị dành cho các cháu. Anh chị vẫn kiên trì gieo những hạt giống trên thủa ruộng cuộc sống của các cháu, gieo miệt mài trong niềm hy vọng là các hạt giống đó sinh sinh hoa kết trái sau này.

Thưa anh chị em,

Dụ ngôn người gieo giống đuợc cụ thể hóa trong cuộc sống của chúng ta như thế đó. Chúng ta là những con người bất tòan mà còn biết hành xử với con cái mình như thế, gieo và tiếp tục gieo hạt giống tin yêu và hy vọng chờ ngày sinh hoa kết trái; phương chi là Thiên Chúa. Ngài yêu thương, tiếp tục ban phát ân huệ, kiên tâm chờ đợi kết quả của ngày mùa, đến mùa thu họach sẽ được bội thu, hạt thì ba mươi, hạt khác sáu mươi và hạt kia một trăm, v.v… Ai có tai thì hãy nghe.

Tóm lại, sứ điệp mà Chúa muốn gửi cho chúng ta hôm nay là lòng quảng đại và kiên tâm của Thiên Chúa, Đấng vì yêu thương đã không áp đặt, luôn tôn trọng quyền tự do của con người. Để đáp trả, chúng ta hãy đón nhận Lời Chúa, để cho Lời thấm nhập, ăn sâu vào tận đáy lòng của chúng ta, rồi hãy sống yêu thương, tha thứ, cởi mở, đón nhận và giúp nhau nở sinh hoa trái bội thu cho ngày mùa sẽ đến. Amen!

Thursday, 2 July 2020

CHÚA LÀ NGUỒN TRỢ LỰC, CÒN TA?



Trong khi thi hành sứ vụ rao giảng Tin Mừng, Đức Giêsu đã gặp phải sự chống đối của những người thông thái. Họ thuộc về hàng ngũ lãnh đạo tôn giáo. Lẽ ra, với sự hiểu biết về đạo giáo sẽ giúp họ nhận ra chân tướng của Đức Giê-su, trái lại sự khôn ngoan và tài giỏi lại là trở ngại, thay vì đón nhận họ lại từ chối Người. Còn những người thấp cổ bé miệng, tâm tình đơn sơ, cuộc sống nghèo hèn có nhiều cơ hội để tiếp nhận sứ điệp mới. Vì thế, họ có thể đón nhận Lời giảng dậy của Người một cách dễ dàng hơn.

Khi những người thông thái, có ăn học từ chối đón nhận Chúa; thì chúng ta có thể nghĩ rằng những kẻ bé mọn sẽ có đặc quyền để tiếp nhận những mạc khải của Đức Giêsu về Thiên Chúa. Điều này xẩy ra không vì họ có lối sống tốt hơn những người kia. Nhưng vì họ chịu thua thiệt, bị chà đạp, bị bóc lột, bỏ rơi và coi thuờng nên đuợc Thiên Chúa chăm sóc và thương yêu cách riêng. Đó là điều đuợc ban - nhưng không, chứ không phải vì thân phận bé mọn hay nhân đức của họ. Tất cả đều xuất phát từ tình thuơng và lòng nhân ái của Thiên Chúa. Thật ra, Chúa làm chủ việc này: Người muốn tỏ bầy cho ai tùy theo ý định của Người, còn việc nhận biết Thiên Chúa là ai trong cuộc sống của mình là một hồng ân.

Đức Giêsu đã nhận ra tình trạng sống của họ. Họ bị những người lãnh đạo, thông luật bó những gánh nặng chất lên vai họ. Chính vì thế, phần kế tiếp trong trình thuật Tin Mừng là lời mời gọi của Chúa dành cho những ai đang vất vả mang gánh năng nề (nặng nề trong cuộc sống, nặng nề vì tuân giữ lề luật, nặng nề vì quá khứ tội lỗi… v.v);  Hãy đến với Người, học nơi Người, tôn Người làm Thầy; và Người sẽ bổ duỡng để họ đủ sức mà tiếp tục buớc theo Người.

 Như anh chị em đã biết, sống theo những đòi hỏi của Tin Mừng không phải là điều dễ dàng. Học theo lối sống của Đức Giêsu rất khó khăn vì đó là cuộc sống từ bỏ, hy sinh. Và, chúng ta cũng không nên lầm tuởng là Người đến để phá hủy (gánh nặng của) lề luật; nhưng kiện tòan (Mt 5:18). Và điều trọng đại nhất mà Đức Giêsu muốn là Tình Yêu, Lòng Nhân Nghĩa.

Thưa anh chị em,

Trong những ngày vừa qua, số người bị nhiễm coronavirus đột nhiên tăng một cách đáng ngại tại một số vùng của Thành Phố Melbourne. Quả thật, đây là một gánh nặng cho những ai có trách nhiệm. Tuy nhiên, cho đến nay họ vẫn chỉ ban hành các lịnh cấm về sự di chuyển của những người dân trong vùng. Con người vẫn còn loay hoay tìm kiếm giải pháp thích nghi cho đến khi tìm được thuốc chủng thì may ra mới cảm thấy an tâm hơn. Dường như gánh nặng của đại dịch vẫn vượt quá sức của con người.

 Đứng trước một thực tế không mấy lạc quan như thế, chúng ta mới thấy ý nghĩa và sứ điệp mà Tin Mừng của Chúa Nhật này thật quan trọng. Lời mời gọi hãy đến với Chúa cho chúng ta một nguồn hy vọng, giúp chúng ta tin rằng Đức Giê-su đang ở với chúng ta, chia sẻ các nỗi đau khổ, hoạn nạn và lo âu của chúng ta. Người vỗ về, ấp ủ và cất đi những gánh nặng mà chúng ta đang phải gánh chịu theo cách thức của Người.

Vì thế, trong niềm tin đó chúng ta để cho Lời Chúa hôm nay thấm nhập và giúp chúng ta đủ sức đối diện với các khó khăn, hiên ngang vác những gánh nặng của cuộc sống mà tiếp tục cất buớc theo Chúa.

Tôi không quá lạc quan hoặc bi quan quá khi nhìn về cuộc đời. Ta có thể nói cuộc sống là chuỗi ngày vui buồn lẫn lộn. Không ai vui cả đời và không ai sầu muôn kiếp. Trong thi thi hành bổn phận đuợc trao phó, các tu sĩ và linh mục cũng gặp những gánh nặng không sao kể xiết! Trong cuộc sống gia đình, anh chị em đã trải qua trăm cay nghìn đắng ai nào thấu đuợc! Nhưng theo ý kiến thô thiển của tôi thì chính bản thân hay ‘cái tôi’ là gánh nặng đầu tiên và cuối cùng mà chúng ta cần đối diện.

Đau khổ, gánh nặng, niềm vui và nỗi buồn gắn liền với cuộc sống. Không ai tránh thoát và cũng không có ai đuợc sai đến để cất đi các nỗi cơ cực và nhọc nhằn trong cuộc sống của chúng ta. Cho những ai đang sống trong tình huống đó, Chúa mời: “Hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng. Anh em hãy mang lấy ách của tôi, và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường. Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng. Vì ách tôi êm ái, và gánh tôi nhẹ nhàng.”

Hãy đến cùng Chúa và học với Người. Người không dậy bằng lý thuyết, nhưng bằng những kinh nghiệm. Cuộc sống của Người là chứng từ hùng hồn về bài học hôm nay. Đức Giêsu, khi chấp nhận cuộc sống ở trần gian, Người cũng không có ngoại lệ. Người đã đối diện và thắng vuợt các gánh nặng: như gánh nặng của lề luật, gánh nặng của trách nhiệm, gánh nặng khi đối diện với những kẻ chống đối rồi giết Người, gánh năng để bảo vệ nhân phẩm và căn tính làm người của đàn chiên mà Thiên Chúa trao phó cho Người; và gánh nặng duy nhất là Người phải từ bỏ ý riêng mình mà vâng phục ý định của Cha. Người đã sống như một trẻ nhỏ, hoàn toàn lệ thuộc vào Cha. Và, với thân phận bé mọn của một trẻ thơ, Người đã đón nhận Mạc Khải của Cha một cách thật trọn vẹn; và sẵn sàng chia sẻ bí nhiệm đó cho những ai bé mọn. (Mt 11:25)

Hơn nữa, Chúa đã không hứa sẽ cất đi tòan bộ gánh nặng trong cuộc đời của chúng ta. Chính vì thế, cho dù vất vả với cuộc sống, cần tuân giữ các khỏan luật…Nhưng chúng ta không mang gánh nặng một mình. Con đuờng chúng ta đuợc mời gọi buớc đi là con đuờng của Chúa. Chúa đã đi truớc. Hôm nay, Chúa mời chúng ta: Hãy đến với Chúa, ngồi nghỉ duới chân Người, lắng nghe và kể cho Người nghe về cuộc đời mình. Hãy mời Chúa đến không như một vị khách quí mà thôi; nhưng còn là người tình để cùng dùng bữa với nhau. (Kh 3:20) Người sẽ thật vui mừng đến chia vui, sẻ buồn với chúng ta như đã chia sẻ với Maria, và đó là phần tốt nhất mà Maria đã chọn (Lc 10:42). Trong tinh thần đó, thì gánh nặng không còn. Trong Tình Yêu tất cả đều nhẹ nhàng.

Và với khí cụ ‘hiền lành và khiêm nhường’ Người đã hoàn thành chuơng trình mà Cha muốn Người thi hành. Hiền lành và khiêm nhường không chỉ là các nhân đức cho bằng đó là cách sống của Chúa.

Hiền lành để mời gọi mọi người và khiêm nhường để uy quyền cuả Thiên Chúa đuợc tỏ hiện; như lời của Thánh Phaolô “Đức Giê-su Ki-tô… đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân sống như người trần thế. Người lại còn hạ mình, vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên cây thập tự. Chính vì thế, Thiên Chúa đã siêu tôn Người.”(Phi-lip-phê 2:6-9)

Tóm lại, Tin mừng của Chúa hôm nay là lời mời gọi không chỉ dành cho những ai đang vất vả lầm than mà thôi; nhưng đó là lời mời gọi dành cho tất cả chúng ta: Hãy đến với Nguời, hãy học nơi Người; bởi Người muốn tham dự, đồng hành và chia sẻ với cuộc đời chúng ta. Thật vậy, Đức Giêsu không chỉ là nơi để chúng ta đuợc bổ sức. Nhưng còn muốn cùng chúng ta thi hành ý muốn của Thiên Chúa như Lời đã phán hãy mang lấy ách của Chúa.

Thật vậy, Đức Giê-su không mời gọi chúng ta đi theo Người để có cuộc sống thoải mái và không còn đau khổ nữa. Trái lại, theo Chúa là chấp nhận một cuộc sống bấp bênh, liều lĩnh đối diện với mọi hiểm nguy với đầy thách thức mà chúng ta phải vượt qua. Con đường và cuộc sống mà Chúa dọn cho chúng ta bước vào là một cuộc sống mà trong đó con người đối xử với nhau một cách thật nhân từ và khiêm cung để phục vụ nhau. Tuy nhiên, ai được mời gọi đi vào nếp sống như thế đều cảm nhận được sự thanh nhàn khi phục vụ; không ai làm nô lệ ai. Tất cả mọi người đều là anh em của nhau. Vì là anh em cho nên họ cũng được kêu gọi để làm người phục vụ nhau như gương của Chúa, Đấng đã đến, không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ và hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người.

Vậy, làm thế nào chúng ta có thể hoàn thành được nhiệm vụ cao cả và khó khăn như thế? Chỉ có một giải pháp là đến cùng Chúa, học nơi Người, rồi Người sẽ bổ sức và ban sức mạnh cho chúng ta, qua đó chúng ta sẽ trở thành nguồn trợ lực và bổ sức cho nhau. Amen!