Bài Tin Mừng Chúa
Nhật thứ 33 mùa thường niên là một phần của diễn từ mà chúng ta hay gọi là diễn
từ quang lâm. Khi nghe trích đoạn Tin Mừng này các tín hữu đầu tiên đã chứng kiến
cảnh đền thờ Giê-ru-sa-lem bị tàn phá. Quả thật, biến cố kinh hoàng này đã khiến
cho niềm tin của các tín hữu tiên khởi bị lung lay đến tận xương tủy. Họ tự hỏi
nhau rằng phải chăng đây là dấu hiệu báo ngày tận thế sắp xảy ra?
Chúng ta phải đọc
diễn từ quang lâm mà Thánh Lu-ca trình bầy ở đây như là một lời nhắc nhở rằng việc
đền thờ Giê-ru-sa-lem bị tàn phá được Đức Giê-su dự đoán đã xẩy ra. Đó không phải
là dấu hiệu tiên báo điều gì sẽ xẩy ra cho bằng bàn tay của con người phá hủy
nó. Chúng ta hãy nhớ rằng Đức Giê-su rao giảng và thiết lập Nước Thiên Chúa. Việc
hình thành và phát triển Nước Thiên Chúa không bị lệ thuộc bởi việc xây dựng
các cơ sở vật chất do bàn tay con người đóng góp.
Bên cạnh đó, Người
còn nói cho những kẻ theo Người biết rằng không chỉ có đền thờ đã bị tàn phá mà
sẽ còn nhiều tai ương và hoạn nạn xẩy đến cho thế giới này nữa... Một thế giới
vẫn còn nhiều bất ổn, bạo động, chiến tranh và khủng bố; các tai ương như thiên
tai, động đất và lũ lụt vẫn xẩy ra.
Cho dù tất cả các
biến cố như động đất, ôn dịch, đói kém hay các hiện tượng kinh hoàng khác ập xuống
trên mặt đất cũng không làm con người phải hoảng sợ. Đức Giê-su đã quả quyết rằng
những sự việc đó sẽ xẩy ra trước, nhưng đó cũng không phải là các điềm báo nói
về ngày tận thế đâu. Việc Chúa đến trễ hay đến sớm không phải là việc mà chúng
ta cần quan tâm hay lo lắng.
Ngoài ra, các người
theo Chúa còn bị bách hại, bị ngược đãi và bị giam cầm, thậm chí còn bị những
người thân trong gia đình bắt nộp. Nhưng, tất cả các điều đó không làm cho
chúng ta phải hoang mang hay lo sợ; trái lại chúng ta hãy xử dụng hoàn cảnh ngặt
nghèo như là những cơ hội để loan báo Tin Mừng cho những ai đang có lối sống
thù địch với Tin Mừng. Sống trong tư thế của kẻ đã sẵn sàng hoạt động để loan
báo Tin Mừng là thái độ sống tích cực của người tín hữu đã sẵn sàng đón chào Chúa.
Thật ra, chúng ta
được mời gọi để đón nhận mọi biến cố xẩy đến trên thế giới này bằng một niềm hy
vọng. Chúng ta được mời gọi trung kiên với Chúa và tìm mọi cơ hội để làm chứng
cho niềm tin giữa lòng thế giới mà chúng ta đang sống. Tất cả mọi biến cố đều nằm
trong kế hoạch yêu thương của Người. Đức Giê-su muốn chúng ta có nhiều thời
gian để chuẩn bị cho thật tốt, nhất là biết dùng thời gian đang sống để công bố
cho mọi người biết về Tin Mừng của Thiên Chúa.
Đối với chúng
ta là những tín hữu, chúng ta cũng được mời gọi hành xử tự do với vốn liếng đã
được trao ban để làm chứng cho Tin Mừng trong lòng xã hội và môi trường sống của
chúng ta. Sự tự do này đòi hỏi chúng ta phải liều lĩnh và chấp nhận mọi thua
thiệt để trung tín với những đòi hỏi triệt để của Tin Mừng. Liều lĩnh trong niềm
tin vào Thiên Chúa là một trong những đức tính cần thiết mà chúng ta cần có. Liều
lĩnh để làm chứng về tình yêu của Thiên Chúa là một ơn gọi vô cùng cao quí mà
Chúa đã mời gọi. Đây còn là một đòi hỏi vô cùng cần thiết cho thế giới bị tục
hoá mà chúng ta đang sống hôm nay.
Thưa anh chị
em,
Hôm nay, trong
tinh thần đó, với niềm hân hoan, chúng ta mừng Lễ các Thánh Tử Đạo Việt Nam.
Cha ông chúng mình đã hy sinh mạng sống để minh chứng đức tin kiên cường của
các ngài. Chúng ta không thể phủ nhận gương can đảm, chấp nhận mọi khổ hình mà
cha ông chúng mình đã trải qua. Sử sách đã ghi lại bao nhiêu loại cực hình khác
nhau đã đuợc dùng để tra tấn các ngài như: nhẹ thì gông cùm, giam tù, bỏ đói; nặng
hơn một chút là cho voi dầy, phơi nắng và ném xuống sông; quyết liệt hơn thì bị
chặt đầu, bị thắt cổ hay bị đốt cháy; man rợ và hiểm độc nhất là bị phân thây
ra từng mảnh hay là tùng sẻo… Chỉ cần tuởng tượng những cực hình nói trên cũng
khiến cho con người ngày nay run sợ hãi hùng.
Tất cả các cực hình đó không nhắm đến các nỗi
thống khổ về phần xác; nhưng tất cả đuợc áp dụng để thử lòng trung tín với Chúa
của các ngài. Vì thế, thật là thiếu sót, nếu chúng ta chỉ nhấn mạnh đến những
nét hào hùng, những tấm gương can đảm, những cực hình mà cha ông chúng ta đã phải
gánh chịu mà quên đi động lực chính đã giúp tổ tiên mình đi đến cùng; đó chính
là lòng yêu mến Chúa Giê-su của các ngài. Vì yêu mến Chúa mà cha ông chúng ta
đã từ khước tất cả và chấp nhận chết cho tất cả.
Thật vậy, sự
hiểu biết giáo lý hay những tín điều về Thiên Chúa của các ngài tuy nông cạn và
các ngài cũng không có những suy tư cao siêu về thần học. Nhưng khi trở thành
tín hữu, các ngài đã yêu Chúa bằng tất cả con người của các ngài. Đỉnh cao của
tình yêu nơi các ngài được thể hiện qua việc chấp nhận cái chết không vì phần
thưởng đã dành sẵn cho những ai trung tín với Chúa mà thôi; nhưng qua hành vi tự
hiến, các ngài đã noi gương Chúa Giê-su, Đấng đã hiến thân để bày tỏ lòng mến
tuyệt vời của Thiên Chúa cho nhân lọai.
Tiến ra pháp
truờng bằng niềm tin và lòng mến cho nên tâm hồn cha ông của chúng ta rất thư
thái và bình an, miệng các ngài vang lên những lời tha thứ và trên môi là nụ cuời
hân hoan của niềm vui sắp đuợc đoàn tụ với Chúa Giêsu, Đấng mà các ngài cả đời
yêu mến và trông đợi.
Hôm nay dù cuộc
sống chịu ảnh hưởng bởi một nền văn minh đã bị tục hóa, chúng ta cũng được mời
gọi sống từ bỏ hàng ngày, từ bỏ từ từ cho đến trọn vẹn để sống với lòng mến thiết
tha cho đến giây phút cuối cùng.
Khi nói đến lối
sống từ bỏ trong cuộc sống hàng ngày, tôi nhớ lại gương sáng của các bậc làm
cha làm mẹ. Một trong các mẫu gương đó như sau. Để hoàn thành ơn gọi cao quí mà
Chúa đã trao ban, các bậc làm cha làm mẹ đã phải trải qua những đêm dài trằn trọc,
vượt qua các thử thách để tìm ra các phuơng thức khả dĩ giúp cho những người
con khỏi rơi vào cảnh lầm lạc, có thể dẫn các cháu đến ngõ cụt của cuộc đời. Cuối
cùng, dù trải qua trăm cay nghìn đắng… cha mẹ vẫn là những người thua cuộc.
Như tham dự một
cuộc chơi ‘trốn-tìm’: anh chị chận đầu này, con cái anh chị chạy lối kia. Truớc
những cảnh ngộ đó, tôi thuờng nghĩ rằng trong bổn phận làm cha, làm mẹ, chẳng một
ai trong anh chị em là người thắng cuộc. Vì yêu thuơng con cái, anh chị em là
những người bại trận, phải từ bỏ ý riêng, vui lòng thua cuộc vì hy sinh và yêu
mến các cháu.
Đó là tâm huyết
và tôn chỉ của những người con Chúa. Đó là gương sáng của các Thánh Tử Đạo, cha
ông chúng ta, hơn 100.000 người đã anh dũng, hy sinh chết vì đạo, chết vì niềm
tin kiên cường, chết để bộc lộ lòng mến thiết tha. Các ngài đã vui lòng thua cuộc
trong trận chiến với thế quyền. Nhưng gương hy sinh, phát sinh từ lòng mến của
các Ngài với Chúa, vẫn lưu truyền trong cuộc sống của dân Việt khắp nơi trên thế
giới.
Hôm nay, hòa
chung với niềm hãnh diện là con cháu của các Thánh Tử Đạo Việt Nam, chúng ta hãy
noi gương các Ngài, biết chọn lối sống hy sinh, chết đi cho ý riêng và tuân phục
ý Chúa, Đấng đã hy sinh để nhắc nhở chúng ta nhớ rằng Thiên Chúa yêu thương
chúng ta dường bao. Phần chúng ta, hãy bước theo dấu chân của các Thánh Tử Đạo,
cha ông mà làm chứng cho thế giới nhận ra tình yêu của Thiên Chúa đang chảy
trong huyết quản mình. Amen!
No comments:
Post a Comment