Tiếp theo dụ ngôn “người gieo giống”
mà chúng ta đã nghe tuần trước, hôm nay trong bài Tin Mừng, Đức Giê-su loan báo
phẩm chất của hạt giống là loại giống tốt, nhưng năng suốt của hạt giống lại bị
cản trở bởi sự xuất hiện của cỏ lùng do kẻ thù của ông gieo xuống.
Trên một mảnh đất mà có sự xuất hiện của
hai loại hạt giống thì thế nào cũng làm cho sản lượng thấp kém đi. Cho nên,
chúng ta không ngạc nhiên khi nghe những người giúp việc đề nghị với ông chủ
cho phép họ đi gom cỏ lùng lại mà đốt đi. Và xét theo thói của đời thường thì
ông chủ sẽ hoan nghinh, tán thành và cổ võ cách xử lý này. Nhưng, ông chủ lại
không cho phép họ làm như thế. Lời từ chối của ông làm chúng ta ngạc nhiên;
nhưng lý do ông đưa ra thật chí lý. Ông biết cách suy nghĩ và khả năng của họ,
thay vì nhổ cỏ lùng thì họ có thể làm bật luôn cả rễ của lúa.
Cách xử lý nhổ cỏ lùng như thế giống như khuynh hướng
tiêu diệt điều ác mà con người chủ trương. Ngay cả Gio-an Tẩy Giả cũng nghĩ rằng
khi Đức Giê-su đến, Người sẽ thu thóc tốt vào lẫm và đổ rác và thóc lép vào lò
lửa không bao giờ tắt để đốt đi. Nhưng chủ ý của Đức Giê-su khác với lối cư xử
của chúng ta. Người muốn chúng ta hãy nhớ thân phận và vị trí của mình, dù có
vai trò hay nắm giữ nhiệm vụ nào đi chăng nữa chúng ta vẫn chỉ là những người
thừa hành. Quyền bính mà chúng ta có cũng được ban tặng từ Chúa, vì thế Người
không muốn chúng ta hành xử thay quyền Người. Ngoại trừ Thiên Chúa, Đấng thấu
suốt mọi sự, nhìn thấy tỏ tường ý định, cách suy nghĩ và tâm can của con người,
thì không một ai trong chúng ta có thể ‘biện phân’ rõ ràng giữa thiện và ác, tốt
và xấu.
Một cuộc chiến giữa lành và dữ vẫn bám
lấy chúng ta. Tự bản thân, chúng ta không thể thẩm định được, như kinh nghiệm
chiến đấu mà Thánh Phao-lô đã chia sẻ như sau: “Việc lành tôi muốn tôi không
làm, còn việc dữ tôi không muốn thì tôi lại làm.” Một sự căng thẳng giữa tốt và
xấu, thiện và ác, lành và dữ vẫn hiện diện trong ta. Không ai xấu hoàn toàn và cũng không ai tốt về
mọi phương diện. Cái xấu ngày hôm nay có thể được biến đổi để trở thành tốt. Điều
mà chúng ta nhìn thấy và chủ quan cho là tốt chưa hẳn sẽ theo ta mãi. Cuộc sống
là một chuỗi ngày thử thách, cần được thanh luyện và mài dũa; sau cùng điều thiện
hảo, điều tốt lành sẽ hiện diện và tồn tại trong Thiên Chúa, Đấng biến đổi xấu
thành tốt, làm mọi sự trở nên tốt lành và thánh thiện hơn. Chúng ta hãy ôn lại
gương sáng và cách cư xử của Người đối với sự dữ.
Thật vậy, Đức Giê-su đã khai mạc và
loan báo về Nước Thiên Chúa. Người còn dậy chúng ta về cách xử thế theo đúng
tiêu chuẩn của Nước Thiên Chúa: Thay vì phá hủy thì Người kiện toàn; thay vì hủy
diệt thì Người cứu sống, thay vì loại bỏ thì Người vui mừng đón tiếp, thay vì
đi đến với người quyền thế, có danh có giá thì Người chọn làm bạn với bọn bất
lương, phường tội lỗi, thay vì tiêu diệt tận gốc kẻ thù là đứa phá hoại thì Người
lại yêu cầu chúng ta cầu nguyện cho kẻ bách hại mình, và Người còn nhiều nói và
làm điều mới lạ khác nữa.
Như vậy, điều mà chúng ta yêu cầu nhổ
cỏ lùng trước mùa gặt chỉ là việc lấy cái dốt của mình dậy khôn Thiên Chúa,
dùng tài khôn lỏi để xúc phạm đến sự thông biết mọi sự của Thiên Chúa. Rõ mù lại
làm ra vẻ sáng mắt nên cuối cùng lăn đùng xuống hố. Bao lâu còn sống là còn đấu
tranh. Bao lâu còn tồn tại là còn cơ may để thay đổi. Chúng ta cần chấp nhận một
sự thật, cho dù chua cay, nhưng vẫn là sự thật. Đó là trên thế giới, trong gia
đình, ngoài xã hội và ngay trong cộng đòan của những kẻ tin vẫn còn bao gồm những
người tốt và xấu.
Việc ông chủ không cho phép những người
giúp việc gom cỏ lùng để đốt đi đuợc giải thích rằng ông thật khoan dung và
nhân hậu khi đối xử với người xấu, không trừng phạt ngay nhưng chờ họ trở về.
Nhưng, lại có một số người khác diễn giải rằng thái độ và cách ứng xử của ông
chủ duờng như hỗ trợ cho sự ác, cho phép bạo động bành truớng và tội ác phát
triển. Thật ra, theo tinh thần của bản văn thì hành động của ông chủ đuợc xuất
phát từ sự khôn ngoan. Ông biết rõ giới hạn và khả năng ‘phán đóan’ của những
nguời giúp việc. Họ, tuy nhiệt thành và hăng say nhưng lại thiếu khôn ngoan
trong việc biện phân nên dễ biến thành những người cuồng tín, rồi thay vì đi nhặt
cỏ lùng, họ lại đi gom cả lúa vào thì hư hết việc. Kinh nghiệm trong cuộc sống
dậy chúng ta rằng: những ai hăng say và nhiệt thành, nhưng thiếu óc phán đóan
và khôn ngoan, có nhiều cơ may biến thành ‘hăng máu’; và kết quả thuờng gặp là đụng
chạm và đổ vỡ.
Quả thật, thế giới mà chúng ta đang sống,
cộng đòan nơi chúng ta đang sinh họat, thậm chí Hội Thánh mà chúng ta là thành
phần… vẫn không hoàn hảo. Hãy nhớ lại thời đại mà Hội Thánh đã có lối cư xử bất
khoan dung, không nhân nhượng với tà giáo, với những ai có những quan điểm hay
phổ biến các giáo thuyết hay tín điều khác với mình. Tòa án dị giáo được thành
hình để tiêu diệt những kẻ chống đối. Đây là một thực tế mà không ai trong
chúng ta có thể lọai bỏ đuợc!
Như vậy, không lẽ chúng ta cứ sống mãi
như thế, đồng lõa với sự ác. Không phải thế. Ngay trong dụ ngôn, Đức Giêsu nói
cho chúng ta biết rằng cỏ lùng sẽ bị đốt, tội ác sẽ bị tiêu diệt. Thời gian mà
tội ác hòanh hành trên thế giới, trong gia đình, ngay bản thân của mỗi người chỉ
là tạm thời. Những điều tốt đẹp và các việc lành sẽ tồn tại muôn đời. Chúng ta
đuợc mời gọi sống trong niềm xác tín rằng rồi mùa thu hoạch chắc chắn sẽ đến.
Và, khi mùa thu họach đến, cả thế giới này sẽ tràn ngập niềm vui và tiếng cuời.
Từ niềm xác tín này chúng ta tìm hiểu
và suy niệm dụ ngôn “hạt cải” và “men trong bột” tiếp theo. Nước Trời còn được
ví như hạt cải nhỏ bé tí nhưng khi lớn lên lại như cây lớn mà chim trời có thể
đậu. Và, Nước Trời cũng giống như chuyện nắm men bà kia lấy vùi vào ba thúng bột,
cho đến khi tất cả bột dậy men.
Muốn đạt đuợc kết quả như thế, chúng
ta nghĩ ngay đến sự can thiệp của một sức mạnh siêu nhiên làm cho hạt cải lớn
thành cây đại thụ. Cũng giống như thế về việc cả khối bột dậy men của người đàn
bà trong dụ ngôn “men trong bột.” Nước Trời bắt đầu thật nhỏ bé, đối diện với
muôn ngàn khó khăn từ trong ra ngoài. Tuy nhiên, Nước Trời chứa đựng một mầm sống
thật mãnh liệt mà không một quyền lực nào có thể ngăn chận sự phát triển của
nó. Yếu tố quan trọng là bàn tay và sức mạnh của Thiên Chúa, Đấng làm chủ và
làm cho Nước ấy trở nên mạnh mẽ. Người có chương trình của Người. Hãy kiên trì,
cộng tác và trao quyền làm Chủ triều đại Thiên Chúa cho Người, bởi vì nó thuộc
về Thiên Chúa.
Một cách tương tự, hai dụ ngôn nói
trên có thể đuợc viết lại bằng ngôn ngữ của thời đại chúng ta như sau: “Nước Trời
giống như công việc của một cha xứ trong một thành phố gần 2 triệu dân, mà chỉ
có vài chục tín hữu đến nghe ngài giảng. Ngài kiên tâm bền chí rao giảng cho đến
khi mọi người trong thành trở lại và tin vào Tin Mừng.”
Tóm lại, Đức Giêsu dùng các dụ ngôn để
giảng dậy cho chúng ta về Nước Trời, chứ không phải là lời tiên báo, cho dù về sự
phát triển rộng lớn và mạnh mẽ của Giáo Hội. Qua các dụ ngôn này, Đức Giêsu nói về ngày
mùa, ngày gặt hái chung thẩm của Nước Trời sẽ bội thu. Vì thế, thay vì dùng các
dụ ngôn như một lời giải thích về sự thành công hay như một đảm bảo cho sự phát
triển của Giáo Hội, thì chúng ta nên nghĩ rằng; qua các dụ ngôn này, Giáo Hội luôn
được mời gọi để nhìn lại lối sống của mình mà nhận ra rằng: Nuớc Trời đã khai mạc
bởi Đức Gie-su, đã được hoàn tất bởi sự nghiệp của Người. Tuy nhiên, đối với
chúng ta thì Nước Trời vẫn còn nằm ngòai tầm với, chúng ta cần phải cố gắng hơn để đạt được nó. Hiện tại, chúng ta cần
mở lòng ra chấp nhận nhau, tốt lẫn xấu, cùng bắt tay, nỗ lực hơn trong việc làm
chứng về sự hiện của Nuớc Trời bằng lối sống của Đức Giêsu đã dậy và làm guơng
cho chúng ta. Amen!
No comments:
Post a Comment