Song song với sự phát triển kinh tế của một thành phố,
người ta phải kể đến việc xây dựng và mở rộng các phương tiện giao thông như đường
sá, cầu bè… Để đạt được mục tiêu này, trong một nước dân chủ thì dân chúng
trong vùng bị ảnh hưởng sẽ được hỏi ý kiến và ý kiến của họ là tiếng nói thật
quan trọng mà chính phủ cần lắng nghe trước khi thực hiện dự án. Và nếu các dự
án xây dựng gây thiệt hại cho ai thì chính phủ sẽ đền bù cân xứng cho họ. Tuy
dân chúng không mấy hài lòng về dự án của chính phủ đề xuất ra, nhưng họ vẫn
phải hy sinh cho một lợi ích chung. Bởi vì, các phương tiện giao thông được mở
rộng giúp con người dễ dàng đi đến với nhau, giúp cho việc vận chuyển hàng hóa
mau chóng hơn và từ đó dân chúng sẽ được hưởng những lợi ích do việc phát triển
hầu cuộc sống của họ sẽ sung túc và thoải mái hơn. Tuy nhiên, chúng ta cũng nên
lưu ý rằng đường sá càng mở rộng thì cạm bẫy càng nhiều, và nếu đã gây ra tai
nạn thì xác xuất bị tử vong cũng cao hơn bình thường. Vì thế, cần coi chừng và giữ
một tốc độ an toàn trên đường là việc cần thiết.
Dĩ nhiên khi nói đến con đường thì không phải chỉ có
các con đường vật chất bằng đất, nhựa, xi măng hay bê tông cốt sắt; hoặc cũng không
chỉ là những con đường trên mặt đất, trên sông biển, trên không trung… Còn có
những con đường quan trọng hơn như con đường tình, con đường thiêng liêng. Và, nói
chung nếu muốn đạt đến đích thì chúng ta cần vượt qua những trở ngại và gian
nan khi gặp trên đường. Thực tế chỉ cho chúng ta thấy rằng đường đời có những
chỗ quẹo, khúc quanh bất ngờ mà ít ai trong chúng ta lại mong muốn nó xẩy đến. Đó có thể là những thất bại trong công việc làm ăn,
con cái tự nhiên nổi chứng: đứa này hư, đứa kia nghiện, đứa khác bỏ học hoặc sự
phản bội của người thân hay người thân bị mang chứng bịnh hiểm nghèo, v.v… Những
trắc trở này có thể xẩy ra trong thời gian ngắn, có lúc kéo dài khiến con người
mất kiên nhẫn và ảnh hưởng đến niềm tin và sức sống của chúng ta. Dĩ nhiên, đối
diện và tìm những phương thể để san cho bằng những chỗ gồ ghề đó không phải là
việc dễ dàng. Dựa vào kinh nghiệm sống, chúng ta đều nhận ra rằng, dù con người
có cố gắng đến đâu thì việc đạt đến đích điểm hoàn toàn không dựa vào sức lực
của bản thân mà thôi. Dưới cái nhìn của người có niềm tin, chúng ta đều có thể
khẳng định rằng nếu không có việc quan phòng, trợ giúp và yêu thương của Thiên
Chúa thì cho dù có vất vả cũng là uổng công!
Trong chiều hướng đó, chúng ta cùng ôn lại việc Thiên
Chúa can thiệp và giúp cho dân mà Ngài đã tuyển chọn. Vì, khi nhìn lại con
đường dân Do Thái đã đi khi xưa cũng giúp cho chúng ta nhìn lại con đường của
mỗi người, rồi tìm ra những bài học cho cuộc sống. Khi tiến về đất Chúa hứa,
dân Do Thái dòng dã 40 năm trường trong hoang địa; họ gặp rất nhiều khó khăn:
lúc thiếu nước uống, khi khác thiếu ăn, lại còn phải chiến đấu với quân thù… Rồi
thời gian ổn định cũng chẳng bao lâu, họ đã trải qua nhiều gian khổ khác như bị
bắt làm nô lệ lưu đầy bên Babylon và bị đô hộ bởi đế quốc Roma dưới thời Chúa
Giêsu. Với một cảnh huống đầy khó khăn như thế, lòng dân Do Thái lúc thế này
mai lại khác. Nhưng, Thiên Chúa không hề bỏ rơi dân Ngài đã tuyển chọn. Trong
hoang địa, Ngài đã sai các thiên thần dẫn đường cho dân, lúc khác lại dùng cột
lửa để soi đường chỉ lối cho họ, và luôn nhắc lại lời hứa mà Ngài đã loan báo
là họ sẽ là dân của Thiên Chúa.
Và ngày hôm nay, trong bài đọc 1, Ngài đã dùng miệng ngôn
sứ Isaia để nhắc lại việc Thiên Chúa đã can thiệp khi họ bị lưu đầy bên Babylon
thế nào thì ngày của Đức Mesia, Đấng Cứu Thế đến để
giải thoát họ đã gần đến. Như vậy, chúng ta thấy rõ chính Thiên Chúa đã dọn
đường cho dân. Điều này đã được đề cập trong Tin Mừng hôm nay. Đó là việc Thiên
Chúa sai thánh Gioan qua lối sống và lời rao giảng báo cho dân chúng biết về
Đức Kitô sắp xuất hiện. Và đây là sứ mạng và sứ điệp mà Gioan mời gọi chúng ta
cùng nghe trong Mùa Vọng này.
Trước hết, khi đặt lời rao giảng của Gioan tẩy giả
trong bối cảnh hoang địa, thánh sử muốn nhắc chúng ta nhớ lại kinh nghiệm gặp
gỡ Thiên Chúa của dân Do Thái. Áp dụng vào hoàn cảnh và cuộc sống của chúng ta,
tôi khám phá rằng: chỉ ở trong hoang địa chúng ta mới được hạnh phúc nhìn thấy
Thiên Chúa. Tức là ở những nơi chúng ta trút bỏ hoàn toàn các mặt nạ của mình,
trút bỏ kiêu ngạo, lo lắng, phân tán để lắng nghe Lời Chúa. Nếu chúng ta còn
đeo những mặt nạ nói trên thì không thể có cơ hội nhìn thấy Người. Và đây là
bài học thứ nhất: Hãy trút bỏ mặt nạ, sống thật với chính mình, không giả hình, không
gian dối để được nên một với Chúa và dễ dàng tiếp cận nhau hơn.
Chính trong hoang địa Gioan tiền hô đã gặp gỡ Thiên
Chúa và nhận ra sứ mạng cũng như sứ điệp mà Chúa muốn ông làm, đó là kêu gọi
dân chúng “Hãy dọn sẵn con đường của Chúa,
hãy sửa lối cho thẳng để Người đi…. Rồi hết mọi người phàm sẽ thấy ơn cứu độ
của Thiên Chúa”. Giờ đây chúng ta hãy tìm kiếm câu trả lời cho các câu hỏi: Đường của mình hay Đường của Chúa? Ai dọn đường
cho Chúa đến? Ai sửa lối cho thẳng để Người đi?
Như anh chị em đã biết, vai trò của Gioan chỉ là người
giới thiệu về Đức Kitô, vì thế sứ điệp của ông vẫn
chưa hoàn hảo. Gioan không làm cách mạng, Ngài không bắt người ta phải thay đổi
cuộc sống, thay đổi địa vị xã hội. Nhưng Gioan chỉ nhắc nhở, thúc giục mọi
người hãy cải thiện đời sống, đổi mới tâm hồn để sẵn sàng chờ đón Chúa đến. Làm
theo những lời dậy bảo của Gioan đã là điều tốt. Nhưng, lời mời gọi và yêu cầu
của Đức Giêsu vượt trên sứ điệp của Gioan. Vì thế, chúng ta thay vì dọn đường sửa lối
để Chúa đến, chúng ta cùng đi con đường của Chúa.
Đâu là con đường của Chúa? Hẳn chúng ta vẫn còn nhớ
lời rao giảng của Chúa Giêsu, Người đã khẳng định rằng Người là đường là sự
thật và là sự sống. Người là con đường duy nhất dẫn chúng ta đi về nhà Cha. Ai
muốn đến với Cha phải đi qua Người. Trước thách đố quyết liệt của Tin Mừng như
thế, Philiphê cũng không hơn gì Tôma, dù đã ở với Đức Giêsu nhưng các ông vẫn
chưa nhìn thấy Chúa là con đường sự sống dẫn ta vào sự sống viên mãn của Thiên Chúa.
Ai thấy Chúa Giêsu là thấy Chúa Cha. Qua những lời đối thọai giữa Chúa Giêsu và
các tông đồ trong chương 14 của Tin Mừng theo Thánh Gioan, chúng ta nhận biết
rằng chỉ có một con đường duy nhất dẫn đưa con người đến sự sống sung mãn nơi
Chúa Cha là đi con đường của Chúa.
Đó chính là:
Con đường từ bỏ để giới thiệu Chúa cho nhau. Giống như Gioan Tiền Hô, chúng ta không kêu
gọi sự chú ý đến chính mình. Chúng ta đến để giới thiệu và chỉ cho người ta
thấy con đường của Chúa. Mượn lời của Gioan trong bài Tin Mừng hôm nay, chúng
ta cùng công bố: “Có Đấng quyền thế hơn
tôi đang đến sau tôi, tôi không đáng cúi xuống cởi quai dép cho Người.” Từ
bỏ vinh dự cao quí và lui về phía sau để Thiên Chúa thực hiện dự án của Ngài
qua sứ mệnh mà chúng ta đã lĩnh nhận là điều tuy cần thiết nhưng rất khó thực
hiện. Qua hành động như thế, chúng ta không hoạt động cho vinh quang của mình
mà làm cho Danh Chúa được cả sáng hơn. Trong Chúa Giêsu, con đường từ bỏ đã đến
mức kiện toàn, như lời của Thánh Phao-lô trong thư gửi tín hữu Phi-lip-phê như
sau “Đức Giê-su Kitô vốn dĩ là Thiên
Chúa…. Nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang… trở nên giống phàm nhân, sống như
người trần thế. Ngài lại còn hạ mình vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết,
chết trên thập giá….”
Con đường tha thứ như đã được thứ tha. Khi chúng ta biết rằng chúng ta
được tha thứ và được cứu độ bởi lòng thương xót của Thiên Chúa trong Đức Giêsu
là lúc chúng ta không còn để cho ‘cái tôi’ làm chủ mình nữa; nhưng trở nên mạnh
mẽ và dũng cảm hơn trong yêu thương như chúng ta đã được yêu. Chúng ta nhân hậu
và từ bi hơn. Chúng ta không chỉ đến với nhau bằng trái tim nhân loại nhưng là
trái tim của Chúa Giêsu. Cánh cửa cuộc đời của chúng ta luôn rộng mở cho nhau,
ngay cả lúc không có ai cần vào. Lúc đó, cuộc đời của chúng ta trở thành đường
mở thênh thang để đón nhận nhau.
Vì thế, theo tinh thần của các bài đọc hôm nay, thay
vì chúng ta dọn đường để Chúa đến thì anh chị em cùng đi con đường của Chúa. Và
như anh chị em đã biết, chúng ta không thể cùng đồng hành với Chúa mà quên nhau.
Chúng ta không thể đến với Thiên Chúa bằng một con đường khác hơn con đường đến
với tha nhân. Ngược lại, không thể đến với tha nhân bằng con đường khác hơn con
đường đến với Thiên Chúa. Chủ trương chỉ yêu tha nhân không cần đếm xỉa gì đến
Thiên Chúa, hay ngược lại, chỉ yêu Thiên Chúa mà không đếm xỉa gì đến tha nhân
đều là những tình yêu giả tạo, không thực tế. Do đó, nếu muốn đến và gặp gỡ
Thiên Chúa thì không gì tốt đẹp và chắc chắn cho bằng đến gặp gỡ Người nơi tha
nhân. Và nếu muốn đến và gặp gỡ nhau thì không gì bảo đảm và tạo hạnh phúc cho nhau
cho bằng đến và gặp gỡ nhau trong Thiên Chúa.
Đó là con đường Chúa đã dọn sẵn cho anh chị em. Người
đang chờ mỗi người chúng ta cùng bước vào con đuờng đó. Amen.
No comments:
Post a Comment