Trong những Chúa Nhật của Mùa Vọng, chúng ta đã cùng
nhau suy niệm và cố gắng sống những lời giảng dậy của Thiên Chúa qua miệng ngôn
sứ Isaia; học theo gương sáng và hành trình niềm tin của Gioan Tiền Hô và Mẹ
Chúa Cứu Thế. Ngôn sứ Isaia đã tăng cường niềm hy vọng của chúng ta, cho những
ai đi trong u tối thấy ánh sáng chiếu rọi để biến những ngày tháng u buồn thành
niềm vui đợi chờ ngày hồng phúc, ngày Đức Giê-su Ki-tô, Chúa chúng ta ngự đến.
Với thánh Gio-an tẩy giả, chúng ta nhận ra ơn gọi cao quí của mình là trở thành
khí cụ giới thiệu Chúa cho nhau; và một khi Chúa đã đến với họ thì bổn phận của
mình cũng hoàn tất; chúng ta cần can đảm lui mình về phía sau để Chúa làm chủ
cuộc sống của họ.
Và trong Chúa Nhật thứ tư này, chúng ta thường được
mời gọi suy gẫm về hành trình sống đức tin của Đức Maria, Đấng đã cưu mang hài
nhi Giêsu trong cung lòng, mà chuẩn bị mừng lễ Giáng Sinh. Tuy nhiên, hôm nay
tôi lại bị thu hút bởi một câu mà Chúa đã dùng miệng ngôn sứ Na-than nói với Vua
Đa-Vít trong bài đọc I, bài trích sách Sa-mu-en 2, như sau: “Ngươi
mà xây nhà cho Ta ở sao?”
Vua Đa-vít là gương mặt nổi bật nhất trong lịch sử dân
Do Thái. Từ tình thế tan tác và lỏng lẻo giữa các bộ lạc với nhau, ông đã lãnh
đạo họ thành một quốc gia thái bình với nền chính trị vững bền. Lúc này kẻ thù
đã bị đập tan. Vua ngự trị trong một cung điện nguy nga tráng lệ; thế mà Chúa
vẫn còn bị ‘nhốt’ trong ‘hòm bia giao ước’ nơi lều trại. Vì thế, ông dự định
xây đền thờ cho Chúa ngự. Nhưng ý định của Thiên Chúa vựợt xa những dự tính của
con nguời; cho dù đôi khi những ưu tư đó thật chính đáng. Thiên Chúa qua miệng
ngôn sứ Nathan đã nhắc cho Vua biết rằng chính Ngài có trách nhiệm trên dân tộc
và đất nước Do thái chứ không phải là Vua. Từ một kẻ chăn chiên Ngài đã uốn nắn
ông thành Vua. Thiên Chúa mới là người lãnh đạo, là nguyên nhân của sự thành
công, là thành lũy che chở giúp Vua Đavid và dân riêng của Ngài chiến thắng các
kẻ thù địch và ban cho họ nền hòa bình và thịnh vượng. Và nếu trong quá khứ
Thiên Chúa đã bảo vệ dân riêng của Ngài, thì chính Ngài chứ không phải Vua hay
bất cứ nguời nào khác có thể bảo đảm tương lai của họ.
Hẳn anh chị em còn nhớ, chính trong hoang địa của hành
trình tiến về Đất Hứa, Thiên Chúa đã ký kết giao ước với dân Do Thái: “Các
ngươi sẽ là dân riêng của Ta, và Ta sẽ là Thiên Chúa của các ngươi.” Còn về
phía dân chúng thì họ đã có một kinh nghiệm vô cùng quí giá là Thiên Chúa hiện
diện và cùng đồng hành với họ. Người ngự giữa họ. Từ điểm này, chúng ta có thể
ghi nhận một điều vô cùng quan trọng trong cách sống đạo là không ai được phép
cầm giữ Thiên Chúa cho riêng mình; và cũng không một tổ chức nào, ngay cả Giáo
Hội Công Giáo, được phép nhân danh Chúa mà nói là Thiên Chúa chỉ thuộc về riêng
nhóm của chúng tôi mà thôi. Tất cả những ý tưởng đó đều sai lạc với ý tưởng của
Thiên Chúa. Đừng nhốt Thiên Chúa trong những cơ cấu do con người nặn ra. Sự
tích dân Do Thái đã nỗ lực đúc ‘con bê bằng vàng’ là bài học đích đáng dành cho
những ai muốn nặn một Thiên Chúa cho nhóm mình. Thiên Chúa là Thiên Chúa của
mọi người.
Sau này khi dân Do Thái bi lưu đầy bên Ba-by-lon và
trong thời gian đó đền thờ không còn. Nơi mà họ thờ phượng đã bi phá hủy. Nhưng
chính trong hoàn cảnh khó khăn như thế, họ lại cảm nghiệm một cách sâu xa là
Thiên Chúa hiện diện và hoạt động một cách mãnh liệt trong cách sống đạo của
họ. Ngài cùng đồng hành với họ trong hoàn cảnh tang thương mà họ đang phải gánh
chịu. Tương quan đó bắt nguồn từ Thiên Chúa, dành cho con người. Đó là một
tương quan linh họat và sống động. Chúng ta không được phép nhốt Ngài ở một nơi
chốn cố định nào. Nhà của Thiên Chúa là bản thân của mỗi người. Ngài hoạt động
và cùng đi với con người. Như chúng ta đã biết là ngôi nhà không tự nó mọc lên,
cần phải có người làm ra và Đấng làm ra mọi sự là Thiên Chúa. Giả như Chúa
chẳng xây nhà thì liệu các cố gắng của chúng ta sẽ đi đến đâu! Cho dù trước mặt
chúng ta là những ngôi đền thờ nguy nga tráng lệ như đền thờ Giê-ru-sa-lem xưa
kia, mà không có Chúa ngự trị, rồi cũng bị sụp đổ tan hoang.
Trong lúc suy nghĩ điều này, tôi nhớ đến hiện tượng
xây nhà thờ tại Việt nam trong vài thập niên qua. Vẫn biết rằng bất kỳ cộng
đồng nào cũng cần nơi để dân chúng thờ phượng. Nhưng nếu một ngôi nhà thờ được
xây dựng nguy nga với những trang hoàng lộng lẫy, lại tọa lạc giữa những mái
nhà dột nát và tình trạng thiếu ăn thiếu mặc của dân chúng thì có cân xứng hay
không? Chưa kể đến óc não ‘tranh đua’ của chúng ta. Nhà thờ bên cạnh có tháp
chuông cao, bàn thờ bằng đá cẩm thạch thì bên này cũng phải cố gắng bằng hoặc
hơn bên kia. Thậm chí, tại một vài nơi, nhà thờ còn tạm dùng được lại bị phá đi
để xây nhà thờ mới. Cuối cùng việc xây nhà thờ chỉ làm thỏa mãn những tham vọng
‘hơn thua’ của các vị lãnh đạo. Còn dân chúng đã khổ sở lại càng khốn khổ thêm
vì những lần quyên góp, những tặng vật cần phải có trong những dịp khánh thành
từng chặng. Tại một vài nơi, nhiều nhà thờ được xây cất theo từng giai đọan.
Sau khi hoàn tất giai đọan nào thì tổ chức tạ ơn, khánh thành để thực hiện giai
đọan tiếp theo. Những người khách được mời vẫn là giáo hữu; dân khố rách áo ôm.
Đã đói lại càng đói thêm!
Lịch sử đã khẳng định một điều thật hiển nhiên là bất
cứ một triều đại nào dù vững bền đến đâu mà do con người dựng nên cũng có ngày bị
sụp đổ; chỉ có triều đại của Thiên Chúa là bền vững qua muôn thế hệ. Thật vậy,
sau khi loan tin cho Đức Maria về việc sinh hạ Đức Giê-su, sứ thần khẳng định thêm
là triều đại của Ngài sẽ vô cùng vô tận. Triều đại của Thiên Chúa đã viên mãn
qua cuộc sống và sứ vụ của Đức Ki-Tô, Đấng đã mặc lấy thân phận con người giống
như chúng ta. Nói cách khác, qua Đức Giê-su Ki-tô, Thiên Chúa đã xây một ngôi nhà
vĩnh cửu và tồn tại qua muôn thế hệ. Và qua triều đại của Người mà ngôi đền vĩnh
cửu đã được dựng xây và nhờ Người, với Người và trong Người mà nhân lọai được giao
hòa với Thiên Chúa.
Như vậy, qua việc hân hoan đón nhận chương trình của
Thiên Chúa thực hiện nơi bản thân mình, Đức Trinh Nữ Maria đã cộng tác để đem
ơn cứu độ đến cho nhân lọai. Thiên Chúa đã làm người và cư ngụ giữa chúng ta
vừa là sứ điệp vừa là một thách đố đòi hỏi sự cộng tác của chúng ta. Vì thế,
qua cách hành xử trong cuộc sống, chúng ta được mời gọi là ngôi nhà, là đền thờ
và triều đại của Thiên Chúa mà nhiều người đang mong đợi. Vậy hãy sống để Đức
Giê-su tiếp tục được sinh hạ cho nhân loại. Amen
No comments:
Post a Comment