Anh
chị em thân mến,
Cùng
với toàn thể Giáo hội, chúng ta bước vào Tuần Thánh bằng việc cử hành cuộc đón
tiếp trọng thể Đức Giêsu vào thành Giêrusalem. Với những nhành lá vạn tuế kèm
theo những lời tán tụng, chúng ta đón tiếp Chúa như một quân vương. Nhưng vài
ngày sau, cụ thể trong bài thương khó mà chúng ta vừa nghe, cho dù Thánh Lu-ca
đã bớt đi các chi tiết làm cho chúng ta kinh hãi và run sợ trước các cực hình về
mặt thể xác mà Chúa đã chịu, nhưng Thánh sử vẫn không thể nào quên tường thuật con
đường khổ nạn và sự chết của Người. Chỉ có mình Chúa trong cuộc hành trình thứ
hai này. Mẹ của Người và các người thân tín cho dù xuất hiện, nhưng vẫn đứng bên
vệ đường mà an ủi và trông chừng. Chúa Giêsu hoàn toàn cô đơn. Không còn những
lời tung hô; thay vào đó là những lời lên án. Cũng chẳng còn những nhành lá biểu
lộ sự vui mừng, mà là cây Thập giá.
Vào
thời của Người, chết trên Thập giá là một án tử hình dành cho các tội nhân. Và
án này được chính quyền Roma đặt ra để áp dụng cho các tội nhân. Hàng năm có rất
nhiều người bị treo trên Thập giá. Nhưng tại sao chỉ có mình việc Chúa bị treo
và chết trên Thập giá lại được lưu truyền cho đến ngày nay. Sự chết của Đức
Giêsu đã có ảnh hưởng gì trên cuộc sống của anh em tín hữu tiên khởi, đến nỗi
qua bao thế hệ, hàng hàng lớp lớp vẫn vui vẻ dấn thân vì lợi ích của người khác
cho dù phải hy sinh chính bản thân mình.
Chúng
ta cần tìm ra những giá trị đích thực của hành trình Thập giá và cao điểm là việc
Chúa Chết. Điều đó có ảnh hưởng gì trên cuộc sống của chúng ta?
Để
minh hoạ cho ý tưởng này, xin mời anh chị em cùng nghe câu chuyện. Truyện này
được cha Flor McCarthy, tu sĩ dòng Salêsian bên Dublin, Ái nhĩ Lan san sẻ.
Tuy chúng ta không hề biết tên của người trong câu chuyện; nhưng đó lại là chi
tiết lý thú và kỳ diệu của người kể. Bởi vì qua đó, chúng ta có thể lồng mình
vào trong tâm tình của nhân vật; có nghĩa là nhân vật trong câu chuyện có thể
là anh, là chị là ông hay bà, là mỗi người chúng ta. Truyện kể như sau.
Vào một buổi chiều, tại
Thành Phố London, có một người bạn trẻ đang vội vã trên đường từ văn phòng trở
về nhà sau một ngày vất vả. Tuy anh là một tín hữu, nhưng lâu nay không màng đến
các sinh hoạt tôn giáo. Trên con đường quen thuộc này anh phải đi qua nhà thờ
chính tòa Westminter. Nhưng, hôm nay khi xe đi ngang qua đó, anh cảm thấy từ
trong sâu thẳm của cõi lòng mình như nghe được tiếng mời gọi. Anh cầm lòng
không được bèn ghé vào nhà thờ. Vừa bước vào cửa chính, anh sửng sốt và mắt dán
vào cây Thập Giá đang treo từ trên mái vòm của nhà thờ. Người nằm trên cây Thập
giá, là Đấng đã bị tra tấn, bị bỏ rơi và treo chết, và hiện giờ đang nhìn anh.
Thế rồi bao nhiêu hình
ảnh và cực hình mà Đức Giê-su đã chịu trên đường Thập Tự hiện rõ ràng trong tâm
trí anh. Không chỉ có thế, anh nhớ là đã từng nhìn thấy những bức hình
khủng khiếp của những người đàn ông, phụ nữ, và trẻ em bị giết chết ở Bosnia, họ
cũng đã bị bỏ rơi. Ở những nơi khác, anh đã được xem bức hình của những người
dân bị đói khát, trần truồng, hốc hác, với từng đàn ruồi bọ nhung nhúc bò trên
mặt và thân xác họ; với những đôi mắt không đủ sức để khép lại, đang mở thao
tháo, trong cơn tuyệt vọng nhìn trừng trừng vào sự thờ ơ và vô cảm cuả thế giới
đối với họ. Họ nằm đó, chờ cái chết ụp xuống mà cất đi bao nỗi nhọc nhằn, đớn
đau mà họ đã gánh chịu.
Nhìn và nghĩ đến những
cảnh tượng đó khiến chân tay anh bủn rủn và cho dù muốn thụt lùi và tháo chạy,
nhưng anh hoàn toàn bị bất động, chân tay như tê cóng và không tài nào nhấc lên
được. Anh không còn biết làm gì hơn bèn ngồi xuống và dán mắt nhìn vào tượng chịu
nạn và ngồi đó như bị cuốn hút vào trong đôi mắt của Chúa.
Nhưng
sau đó, anh nhận ra có một mối giây liên kết giữa Đức Giê-su trên Thập Giá với những người mẹ khóc con bị chết vì chiến
tranh, với cơn đói khát về vật chất cũng như thèm khác được yêu thương của các
em trẻ bên Phi Châu, với những gia đình có người thân chết vì tai ương, với những
người bệnh về thể xác và tâm thần… Hình như tất cả những khổ đau của loài người
đều được gom lại trên thân thể của Người đang chịu đóng đinh và nằm trên Thập
giá.
Sau
đó anh nhìn chung quanh và thấy có một số người đang quỳ cầu nguyện trong thinh
lặng. Trong một không gian linh thánh họ như bị chôn vùi ở đó, thật bình an. Rồi
anh nhìn thấy một bà cụ đã lớn tuổi bước đến bên Thập Giá và kính cẩn hôn những
vết thương của Chúa Giêsu. Sau đó bà rời nhà thờ, vẻ mặt thanh thản, bình an
như muốn nói với chúng ta rằng bà vừa tìm lại được sức mạnh, hy vọng và tình
yêu cho cuộc sống.
Từ
trước đến nay, anh không biết cầu nguyện. Nhưng hôm đó, lần đầu tiên anh đã cầu
nguyện. Cây Thập giá không nói nhiều về cái chết, cho bằng ca ngợi tình yêu, sự
sống và niềm hy vọng. Cây Thập giá của nhục hình đã trở thành cây Thập giá của
niềm hy vọng. Thân thể của Đấng bị tra tấn giờ đây trở thành thân xác của Đấng chữa
lành và trao ban sự sống. Những vết thương mở toang của Người đã trở thành nguồn
ơn tha thứ và hoà giải. Cuối cùng, khi bước ra khỏi nhà thờ, anh cảm thấy bình
an với chính mình và với thế giới.
Hành
trình khổ nạn của Đức Giêsu không phải là một vở kịch, mà là một biến cố có thật,
và được Người tự do chọn lựa. Nỗi đau mà Người đã phải chịu không chỉ là những
ngọn roi, cây giáo và những cây đinh xuyên da thấu thịt đi vào những kẽ xương
trên thân xác của Người; nỗi đau thể xác như thế hay hơn thế vẫn chưa phải là nỗi
đau đớn nhất. Nỗi đau khổ lớn lao nhất mà Người đã trải qua là bị bỏ rơi, thậm
chí bị dối gạt và bị phản bội của những người mà Đức Chúa đã xem họ như những
người bạn mà người yêu mến vá quí trọng nhất. Đến giây phút cần, thì tất cả đều
biến mất vì sợ hãi, thậm chí trong giây phút cô đơn nhất cũng chẳng còn ai,
trong cơn hấp hối Người lo sợ và cô đơn.
Ai
có thể đo và thấu được hết chiều sâu của những điều mà Người đã phải chịu đựng?
Người
cũng than van, lo sợ… Và chắc một điều là Thập Giá mà Người đã vác khi xưa,
không chỉ nặng về phần thể lý mà thôi. Đau khổ về phần xác không sánh gì với nỗi
thống khổ của sự cô đơn, bị bỏ rơi trơ trọi một mình. Nhưng cuối cùng là một sự
đón nhận trong yêu thương khi nhận biết đó là ý muốn của Cha Người, Đấng mà Người
hết lòng tùng phục trong yêu thương.
Tuy
thập giá là đích điểm của mọi đau khổ mà Chúa đã chịu, nhưng bề sâu của thập
giá là một sự hòa hợp nên một trong Tình Yêu của Ba Ngôi Thiên Chúa. Nơi đó sự
chết và tội lỗi bị phá hủy để nhường lại sự sống vĩnh cửu của Thiên Chúa. Thập
giá còn biểu lộ sự bất lực của con người và biểu dương sức mạnh vô song của
Thiên Chúa. Nhìn vào thập giá ta thấy bình minh của ngày Phục sinh đã hiện tỏ.
Thưa
anh chị em,
Đã
hơn 2000 năm qua đi, tất cả những gì xảy ra thời Đức Giêsu vẫn còn tiếp diễn. Mỗi
người chúng ta cũng được Đức Giêsu mời theo Người: "Ai muốn theo tôi, phải
từ bỏ chính mình, vác Thập giá mình hằng ngày mà theo”. Vác Thập giá hôm nay
chính là đón nhận những thử thách như bệnh tật, thất bại, bị bỏ rơi, những lời
sỉ nhục đầy bất công... Đó là những Thập giá do Chúa gửi đến để thanh luyện
lòng tin của chúng ta được kiên vững mà trung tín với ơn gọi đi theo con đường
của Chúa: Con đường tuy hẹp nhưng lại thênh thang vì có nhiều bạn hữu cùng đi.
Con đường tuy khiêm tốn nhưng biểu lộ sức mạnh và lòng quyết tâm phục vụ tha
nhân.
Vì
thế, trong tuần này chúng ta cùng với toàn thể giáo hội suy niệm về mầu nhiệm Thập
giá không phải để thất vọng vì gánh nặng của tội lỗi, mà trái lại để cảm nếm được
hồng ân bao la của Chúa, để cho tâm hồn vui tươi và bình an hơn. Suy gẫm về
hành trình thương khó và Thập giá để cảm nếm được ơn tha thứ của Người. Như thế,
chúng ta cũng được mời gọi để cảm thông, để tha thứ hơn đối với người anh em của
chúng ta. Càng nhận ra được tình yêu tha thứ của Chúa, chúng ta càng được mời gọi
để tha thứ nhiều hơn. Càng tha thứ nhiều hơn, chúng ta càng dễ cảm nếm được ơn
tha thứ của Chúa hơn.
Và sau cùng, qua hành trình Thập giá, chúng ta
sẽ cảm nghiệm được sức mạnh của Chúa Giêsu Phục Sinh, Đấng đang hiện diện để
yêu thương và mời gọi chúng ta ra đi để trao ban tình yêu đó cho tha nhân. Ước
gì Thập giá của năm nay không còn là những gánh nặng của cuộc đời nhưng chúng
ta vui và tiến bước vì biết rằng chúng ta thật diễm phúc được Chúa mời gọi để
chia sẻ hồng ân cao quí này.
No comments:
Post a Comment