Thursday, 25 February 2021

HIỂN DUNG: KINH NGHIÊM CHO HÀNH TRÌNH ĐỨC TIN


Cuộc đời Đức Giê-su là một cuộc hành trình di động không ngừng nghỉ. Người là đường như Lời Người đã phán: Thầy là đường. Người còn là con đường dẫn người ta đến với Cha. Con đường Người đi là cuộc sống Người. Đó không phải là con đường rộng thênh thang với nhiều cạm bẫy, mà là con đường hẹp, con đường hy sinh, con đường khổ nạn, con đường Thánh Giá. Vì thế, khi loan báo về con đường đó, các môn đệ của Người đã không tài nào có thể đón nhận được.

Trong tình huống đó, cảnh tượng được mô tả trong trình thuật Hiển Dung hôm nay đem đến cho các môn đệ nguồn sáng, sức mạnh để các ông có thể bước đi trên con đường mà Đức Giê-su, Thầy của các ông đã loan báo và tự nguyện đi vào. Đức Giêsu cho các môn đệ ‘nếm một chút’ ánh sáng vinh hiển của Người. Ánh sáng đích thật này chỉ đuợc tỏ bầy trọn vẹn qua biến cố Phục sinh. Nhưng trong phút giây này, trước mắt Người vẫn là hành trình khổ nạn chứ chưa phải là vinh quang.

Nhìn như thế, chúng ta mới nhận biết rằng Chúa yêu thuơng, săn sóc và lo lắng cho các môn đệ và chúng ta đến độ nào. Người hiểu các nỗi yếu đuối của họ, Người biết lòng trí không ngay thẳng của những ai đang theo Nguời, Người còn rõ ý định sai lạc muốn tìm kiếm địa vị như Gioan và Giacôbê, v.v... Nhưng Người lại không thất vọng về họ. Vì thế, Người chuẩn bị cho các môn đệ đủ sức để đối diện và đồng hành với cuộc khổ nạn của Nguời bằng cách cho họ ‘nếm một chút’ vinh quang của Con Thiên Chúa. Kinh nghiệm độc nhất vô nhị này vô cùng quí giá, nó sẽ nâng đỡ các môn đệ trên đường Thương Khó.

Thật vậy, kinh nghịệm ‘hiển dung’ đã giúp cho các môn đệ thế nào thì ngày nay cũng giúp cho chúng ta như thế, miễn là chúng ta hân hoan đón nhận đường Thương Khó và sau cùng là sự chết của Người. Vì chúng ta tin rằng tất cả không dừng lại ở đó, nhưng còn mở ra một chân trời hạnh phúc và vinh hiển trong ngày Phục Sinh.

Cho nên, trong hành trình đức tin, chúng ta rất cần những trải nghiệm ‘Chúa hiển dung’ hôm nay. Một cách cụ thể, xin thưa với anh chị em một vài chứng tích tuy rất bình thường nhưng lại đem đến những cảm nghiệm thật cần thiết cho hành trình sống của chúng ta.

Có những bà mẹ đã nhận ra ơn gọi thật cao quí mà Chúa đã trao ban cho bà qua những công việc thường nhật mà các bà thường làm trong công tác của một người nội trợ. Nhìn thấy cảnh chồng con ăn ngon, hạnh phúc đầm ấm bên bàn cơm do công sức của bà chuẩn bị, khiến cho cơn mệt nhọc duờng như biến mất, còn lại trong phần sâu thẳm của tâm hồn bà là niềm vui, một niềm vui không sao diễn tả được. Bà đã phải quay mặt đi để dấu những giọt lệ hạnh phúc đang sẵn sàng trào ra trong đôi mắt ngập tràn hạnh phúc của bà.  Bà hãnh diện và nhận ra rằng nhờ sự hy sinh của bà mà gia đình mới vui như thế. Rõ ràng đó là một việc làm bình thường như mọi ngày của cuộc sống, thế mà đến hôm đó bà mới nhận ra sự diệu kỳ và phi thường của nó. Một khoảnh khắc, một kinh nghiệm thật diệu kỳ đã đến với bà qua công việc rất bình thường.

Về đời sống thiêng liêng cũng thế, đã có thời điểm chúng ta trải qua những kinh nghiệm thật đặc biệt, nhận ra sự hiện diện và can thiệp của Thiên Chúa qua các việc rất bình thường. Trong những cuộc tĩnh tâm, nội dung các bài giảng, sự tận tâm phục vụ và huớng dẫn của các anh chị em giúp khóa; đều là các yếu tố giúp ta khám phá ra bàn tay và sự tác động của Thiên Chúa. Tác động của Chúa mạnh đến độ chúng ta không cầm được nuớc mắt. Trong nỗi vui suớng được thay đổi đó, chúng ta đã từng hứa như ý định của Phêrô, xin được ở luôn bên Chúa trên núi, trong bài Tin Mừng hôm nay.

Nhưng, chúng ta đuợc mời gọi đi xa hơn, không dừng lại ở các kinh nghiệm về những lần gặp gỡ mang nặng chất tình cảm đó. Việc chiêm ngưỡng dung nhan vinh hiển của Đức Giêsu không làm chúng ta bị chóa mắt, hay quáng gà rồi không còn nhìn thấy những thực tại ở trần gian nữa.

Chúa không còn thường xuyên Thần Hiện để con người nhận ra sự hiện diện của Ngài như kinh nghiệm của Maisen và dân Israel xưa kia, Ngài cũng không biến hình đổi dạng cho các Tông đồ nhìn thấy vinh quang cuả Ngài như trong bài Tin Mừng hôm nay. Ngài đã trở thành người và cư ngụ giữa chúng ta. Ngài chính là Em-ma-nu-en, nghĩa là Thiên Chúa ở cùng chúng ta mọi nơi mọi lúc. Đó là một điều thật diệu kỳ mà chúng ta cần khám phá luôn mãi. Một sự đổi thay mà chỉ có ai ở trong Chúa mới nhận ra. Rồi từ đó, chúng ta nhận ra ai ai cũng là hình ảnh của Thiên Chúa, và mọi sự Ngài tác tạo đều tốt đẹp, rất dễ thương. Như thế thì cuộc đời đáng sống và đáng yêu hơn.

Vì thế, với những kinh nghiệm gặp gỡ Thiên Chúa - qua cầu nguyện, các biến cố xẩy đến trong đời - đều là hồng ân giúp chúng ta trở về với đời sống hàng ngày, đối diện với muôn ngàn thử thách, đắng cay bằng ánh sáng và con tim mới. Với sự hiện diên của Đức Giêsu, không chỉ ở trên núi (Thánh), nhưng ở mọi giây phút của cuộc đời; chúng ta sẽ chấp nhận cuộc sống với tinh thần lạc quan, sẵn sàng chiến đấu mà không ngại gian khổ, chấp nhận những bất tòan của chính bản thân để có thể thông cảm các nỗi yếu đuối và không hòan hảo của nhau, rồi cùng đồng hành với nhau trên con đuờng mà Chúa đã đi qua.

Sau cùng, xin dung nhan của Chúa Hiển Dung hôm nay và nhất là Ánh Sáng Phục sinh của Đức Chúa luôn dẫn lối chỉ đuờng cho chúng ta, để chúng ta biết đón nhận và sống trọn vẹn mọi giây, mọi phút trong cuộc sống và tiếp tục ‘buớc theo’ và ‘cùng buớc’ vào dấu chân của Đức Kitô đã bước qua. Amen.

 

Wednesday, 17 February 2021

VƯỢT QUA THỬ THÁCH BẰNG GÌ?

 


Anh chị em thân mến,

Câu chuyện nói về việc Đức Giê-su chịu cám dỗ trong bài Tin Mừng năm nay tuy ngắn, không nói đến chi tiết các cám dỗ mà Đức Giê-su đã vượt qua như đã được mô tả trong Tin Mừng Theo Thánh Mát-thêu. Nhưng nội dung vẫn bao gồm các điểm chính yếu hầu giúp chúng ta đối chiếu và tìm ra các phương thế để đối diện với mọi  thử thách hay cám dỗ trong cuộc sống.

Trước tiên, Đức Giê-su được thúc đẩy bởi Thần Khí. Đó là hơi thở của Thiên Chúa, là sức mạnh tình yêu Thiên Chúa. Con người mà không có hơi thở thì còn sống thế nào đây. Vì thế Thần Khí, hơi thở nói lên sức sống của Thiên Chúa mà chúng ta còn gọi là Thánh Thần. Hôm nay chính sức mạnh đó đã thúc đẩy Đức Giê-su vào hoang địa và ở lại với Ngươi trong suốt thời gian Người chịu cám dỗ.

Sau đó là yếu tố thời gian, phải chăng 40 ngày gợi lại cho chúng ta hành trình 40 năm của dân Israel xưa kia.

Sau cùng là yếu tố không gian, đó chính là hoang địa hay sa mạc là nơi xẩy ra việc Đức Giê-su chịu cám dỗ.

Tất cả các chi tiết nói trên gợi lại cho chúng ta hai câu chuyện.

Câu chuyện thứ nhất là hành trình và các thử thách mà dân Is-ra-el đã phải đối diện. Đây là ví dụ cụ thể giúp chúng ta hiểu dân Chúa đã trải qua các cuộc thử nghiệm và bị sa ngã như thế nào. Trong hoang địa, khi phải đối diện với những thử thách, họ đã quên đi công trình tay Chúa, Đấng đã giải thoát họ khỏi ách nô lệ của Vua Pha-ra-ôn. Trái lại, họ lại nghĩ rằng Thiên Chúa dẫn họ vào đây và để họ chết trong hoang địa.

Họ đã bất trung, bội phản và sa ngã; thậm chí có lúc còn muốn biến Đức Chúa thành một pho tượng, qua việc xin đắp con bê bằng vàng để thờ lậy. Ý định của họ là muốn làm chủ vận mạng của mình và cả gan muốn điều khiển cả Thiên Chúa nữa. Thay vì để Chúa dẫn đuờng chỉ lối, họ lại muốn, qua con bê bằng vàng, khiêng Chúa đi đâu tùy theo ý muốn của họ.

Trong lúc nhìn lại cách diễn tả việc sa ngã của con người trong trình thuật tạo dựng cho đến hành trình tiến về đất hứa, chúng ta khám phá ra nguyên nhân khiến họ sa ngã. Đó là cách cư xử theo ý riêng và thiếu tin tưởng vào quyền năng và Lời của Chúa.

Còn câu chuyện hôm nay kể lại việc Đức Giêsu, cũng trong hoang địa và với thời gian 40 đêm ngày để chịu ma quỷ cám dỗ. Người trung tín với Cha Ngài và vuợt qua mọi thử thách không chỉ trong 40 ngày này mà thôi; nhưng còn đuợc thể hiện trong suốt hành trình cuộc sống hiến dâng và tự hạ của Người. Và, ngày hôm nay, trong lúc chiến đấu với các thử thách, Đức Giêsu đã đặt bản thân Người dưới quyền năng của Thần Khí trong cuộc tìm kiếm và làm hài lòng Cha. Tâm tình hiệp nhất này đã ảnh hưởng trên bầy thú dữ trong hoang địa, khiến chúng không còn là những con vật nguy hiểm, nhưng đã trở thành những con vật thật hiền hòa. Chúng hiện diện với các thiên thần để hầu hạ Chúa. Phải chăng đây là cảnh sắc của vườn địa đàng được phục hồi bởi sự vâng phục của Đức Giêsu, để đổi lại những gì mà con người đã đánh mất sau khi sa ngã.

Vì thế, thưa anh chị em,

Ngay đầu Mùa Chay, để giúp chúng ta đối diện và chiến đấu với các sa ngã; Hội Thánh muốn nhắc nhở đến thân phận mỏng dòn, yếu đuối và dễ đổ vỡ của mỗi người. Trong phận mỏng dòn đó, chúng ta chỉ có thể vượt qua các sa ngã và mọi thử thách bằng quyền năng của Chúa mà thôi.

Hãy nhớ mình từ bụi tro rồi sẽ trở về tro bụi. Ý nghĩa của lời đó quá rõ ràng. Thiên Chúa đã truyền ban sự sống vào đám tro tàn đó. Rồi có một ngày chúng ta sẽ về với cội nguồn. Hiện tại chúng ta còn sống; có nghĩa là thử thách và cám dỗ vẫn còn. Nó là một phần của cuộc sống. Không ai có thể tránh thoát được. Tất cả vẫn hiện diện. Có nhiều người lầm tưởng là các cám dỗ sẽ đến từ bên ngoài. Thực ra nó ẩn tàng ngay bên trong bản thân và cuộc sống của từng người.

Những thử thách mà chúng ta gặp trong cuộc sống rất khó biện phân như hoàn cảnh và cách thức đối diện với các thử thách của người thanh niên giầu có trong Tin Mừng. Anh đã thất bại và không vuợt qua đuợc thử thách khi để cho cuộc sống của mình bám víu vào những bảo đảm do tiền của mà anh tạo ra. Tiền của và sự giầu sang không dẫn anh đến sa ngã. Nhưng, vì giầu có nên anh không trải nghiệm được cảnh nghèo để khám phá ra rằng những gì anh có đều do Chúa ban, cho nên anh cần có cuộc sống lệ thuộc vào Người. Anh không làm đuợc chuyện đó nên lủi thủi bỏ đi và Chúa nhìn anh bằng một cái nhìn thật buồn; bởi vì anh đã chọn sai ưu tiên cho cuộc sống.

Trong dụ ngôn người gieo giống, Chúa đã không báo cho chúng ta biết rằng chính những bụi gai là những vật cản khiến cho các hạt giống không đâm chồi nẩy lộc đuợc hay sao! Bụi gai là thử thách mà chúng ta cần vuợt qua. Nhưng bụi gai là gì?

Đối với tôi thì hào quang có thể là những bụi gai làm sai lạc ý huớng trong các công tác phục vụ của tôi. Bụi gai cũng có thể là những việc làm, các câu nói ngoại giao để làm thỏa mãn nhu cầu và thị hiếu của đám đông, và kiếm được vài lời khen tặng hay một tặng vật nào đó từ họ cho mình. Trong khi đó, với sứ mạng tìm kiếm, tuân phục và loan báo Lời Chúa phải là ưu tiên hàng đầu của chúng ta.

Rồi còn nữa, trong dụ ngôn tiệc cuới. Các khách từ chối lời mời nào có tội gì. Họ bận việc và ai cũng có việc phải lo. Họ không sai khi từ chối lời mời của ông chủ tiệc. Nhưng lại một lần nữa, họ và chúng ta thay vì chọn Chúa thì lại chọn ý riêng. Đó chính là nguyên nhân đưa chúng ta đến sa ngã.

Nói chung, để chuẩn bị tham dự vào Mầu Nhiệm Phục Sinh, trong Muà Chay này chúng ta đuợc mời gọi quay về với Chúa. Để trở về, chúng ta cần sống phó thác hơn; có nghĩa là ngoài Chúa ra, không ai làm cho cuộc sống của chúng ta đuợc bảo đảm. Trở về với Chúa là hành động quay lưng lại với tất cả những gì đi ngược lại ý định và tiếng nói của Chúa và chỉ lắng nghe một tiếng nói duy nhất, đó là tiếng nói của Chúa mà thôi.  Một khi chúng ta lo lắng quá nhiều về thành công và sự an toàn cho cuộc sống là lúc chúng ta chấp nhận lối sống thoả hiệp, lối sống ích kỷ, lối sống theo các tiêu chuẩn của thế gian rồi chỉ biết nghĩ đến hạnh phúc cho riêng mình và quên đi các giá trị đích thực của Tin Mừng.

Thử thách và cám dỗ là thế. Cần biết biện phân để chọn lựa sao cho hợp ý Chúa. Đó là việc chúng ta cần làm trong suốt cuộc sống, đặc biệt trong 40 ngày của Mùa Chay Thánh năm nay.  Amen.

 

Friday, 12 February 2021

TRONG CHÚA, PHONG CÙI CÓ LÀ HỒNG ÂN?


Ông bà và anh chị em thân mến,

Mỗi năm, nhân dịp xuân về; Mẹ Hội Thánh Việt Nam mời gọi chúng ta dành vài ngày đầu năm để dâng lên Thiên Chúa tâm tình tạ ơn, cầu bình an cho năm mới, kính nhớ tiên nhân và dâng lên Chúa mọi tâm nguyện của chúng ta. Trong tâm tình đó chúng ta cũng đến với nhau bằng những lời chúc thật ngọt ngào và dễ thương. Người nào cũng cầu cho nhau được hạnh phúc và bình an. Trong giây phút này, tôi xin anh chị em cùng ngồi xuống tìm ra sứ điệp mà Chúa Kitô nhắn gửi chúng ta qua những lời cầu chúc mà chúng ta cùng đón nhận trong những ngày đầu năm.

Làm thế nào để cho lời chúc của chúng ta thành hiện thực và sống động; trong khi đó thế giới và môi trường mà chúng ta đang sống vẫn còn bị đe dọa bởi nạn đại dịch do Covid-19 gây ra. Còn biết bao người đang sống đau khổ, cô thân, cô thế và thiếu may mắn. Hạnh phúc và an bình chỉ có thể có nếu chúng ta biết thay đổi lối sống, biết hoán cải và để Chúa đổi mới chúng ta thành những tín hữu trưởng thành, khôn ngoan trong các công tác phục vụ tha nhân.

Ngày mùng hai, chúng ta nhớ đến các bậc tiền nhân bằng lòng hiếu kính. Ngay khi các ngài còn sống mà chúng ta không thể hiện đạo hiếu thì việc cầu kinh và xin lễ sau khi các ngài chết sẽ đem lại ich lợi gì? Đến lúc đó mới hoán cải và nhớ đến công ơn sinh thành dưỡng dục thì có quá trễ không?

Sang ngày mùng 3 chúng ta xin ơn thánh hóa công ăn việc làm. Thiên Chúa viếng thăm dân Người trong những công việc của cuộc sống thường ngày. Người mời gọi chúng ta tham gia công trình sáng tạo và thánh hóa thế giới, bằng cách làm tốt những gì đã được ủy thác để phục vụ cuộc sống và con người.

Một cách cụ thể hơn, phụng vụ Lời Chúa tuần này trình bầy Đức Giê-su là Đấng có quyền trên các tai ương và dịch bệnh. Người không chỉ chữa cho người bị phong cùi được khỏi bịnh mà còn nối kết ông với các thành viên khác trong gia đình của Người. Trong tâm tình đó, chúng ta cũng cầu chúc cho nhau, trong năm mới Tân Sửu 2021 này, biết trở thành tác nhân của Thiên Chúa trong việc hàn gắn các thương tích mà anh em chúng ta đang phải gánh chịu.

Anh chị em thân mến,

Để ngăn ngừa tình trạng lây nhiễm trong mùa đại dịch do Covid-19 gây ra, các nhà lãnh đạo dân sự lúc thì khuyên, khi khác lại ra lịnh cho dân chúng phải tuân giữ lịnh giãn cách xã hội. Điều này đã tạo ra một ảnh hưởng tiêu cực khác là chúng ta e ngại khi tiếp xúc với nhau. Thậm chí khi đi ra đường chúng ta còn né tránh nhường đường cho nhau. Thoáng nhìn qua thì cử chỉ đó có vẻ lịch sự, nhưng thật ra là chúng ta sợ bị lây nhiễm. Không biết tình trạng này cứ kéo dài và giả như con người chưa tìm được giải pháp hữu hiệu thì việc tiếp xúc cá nhân còn được duy trì hay là khoảng cách giữa chúng ta cứ xa dần cho đến khi con người tự cô lập nhau!

Đó cũng là cách thức mà con người sống cùng thời với Đức Giê-su đã cư xử với những ai bị bịnh phong cùi. Họ phải sống cô lập, không được phép tiếp xúc với ai. Bất cứ ai chạm đến họ đều bị coi là ô uế. Thậm chí khi đi ra ngoài, họ phải lên tiếng báo cho những người chung quanh biết để mà tránh né.

Với hoàn cảnh cuộc sống của những ai bị phong cùi như thế, chúng ta có thể nhận ra được nỗi đau khổ về tinh thần cũng như thể xác của họ. Họ không còn được đối xử như một con người, bị ngược đãi và coi như thành phần cùi hủi của xã hội nói gì đến yêu thương. Ai trong chúng ta khi gặp họ mà lại không né tránh, sợ bị lây! Trong hoàn cảnh đó, họ không còn gì để mất, thế mà họ không nổi loạn đã là may mắn cho chúng ta lắm rồi!

Ngoài lối cư xử thiếu tình bác ái như đã nói ở trên, theo lề thói của công đoàn Do Thái, họ còn bị coi là những người bị Chúa phạt, họ không được phép lên Đền thờ Giêrusalem, và nếu có được tham dự lễ nghi phụng vụ, họ phải ở trong một căn phòng đặc biệt dành riêng cho họ. Họ bị đối xử như người ngoài luồng.

Trong hoàn cảnh như thế, tôi ngạc nhiên khi người bị phong cùi trong bài Tin Mừng hôm nay dám liều lĩnh đến gặp Đức Giê-su. Thái độ liều lĩnh này của ông kèm theo lời cầu khẩn, không mang tính ép buộc, ông nói “nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch”. Khi nói “nếu Chúa muốn”, ông biểu lộ thái độ tin tưởng vào Đức Giê-su. Ông tin rằng Đấng đang hiện diện trước mặt ông là người có đầy uy quyền làm cho ông được sống. Tiếp cận Đức Giê-su là gặp gỡ Đấng trả lại vinh dự làm người cho ông, trao lại cho ông sự sống mà theo luật lệ ông đã bị coi như là người đã chết.

Còn Đức Giê-su thì sao? Đức Giê-su sinh ra và lớn lên trong truyền thống Do Thái; hẳn nhiên Người biết rất rõ khoản luật cấm không được chạm đến người bị phong cùi. Thế mà trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giê-su đã chạm vào người bị phong cùi. Vì sao? Bởi vì Người thương ông ta, không chỉ bằng lời nói, Người còn giơ tay đụng vào người ông và bảo “Tôi muốn”.

Tất cả các cử chỉ: động lòng, giơ tay, chạm vào rồi lên tiếng phán bảo xẩy ra một loạt.  Qua các động tác này, chúng ta nhận ra tính duy nhất trong con người của Đức Giê-su. Không có việc nghĩ trước làm sau. Tất cả xẩy ra đồng loạt để nói cho chúng ta biết rằng Đức Giê-su thương người bị phong cùi vô cùng. Người không yêu bằng lời nói suông, hay qua các giao uớc dựa trên lý thuyết. Nhưng Đức Giê-su đã yêu bằng các việc làm cụ thể, bằng cuộc sống và sự dấn thân trọn vẹn của Người.

Thật vậy, với Đức Giê-su: Hành động giúp một người bị đau khổ. Việc phục hồi phẩm giá của một con người là ưu tiên số một trong cuộc sống và sứ vụ của Người. Đức Giê-su tự do và thoải mái hành động vì hạnh phúc con người. Luật lệ có tồn tại và được áp dụng cũng vì lợi ích cho con người. Một khi những khoản luật ngăn cản con người thể hiện lòng yêu thương thì không còn giá trị. Không có một điều gì có thể ngăn cản việc Đức Giê-su thực hiện ý định của Thiên Chúa. Tình yêu mà Người dành cho Chúa Cha được mô tả và thể hiện ngay trong cuộc sống. Người động lòng thương tất cả mọi người mà Đức Giê-su đã gặp.

Còn một điều mà chúng ta cần lưu ý, cụ thể, trong bài Tin Mừng hôm nay là khi làm cho người phong cùi được sạch, được khỏi bịnh thì chính Đức Giê-su lại bị khó khăn, bị trục xuất và gặp sự đối nghịch của hàng ngũ lãnh đạo, dẫn đến cái chết mà Người sẽ chịu.

Nhưng, thưa quí ông bà và anh chị em. Chính vì việc làm này khiến Đức Giê-su không còn chỗ đứng, đến nỗi Người không thể công khai vào thành nào được, mà phải ở lại những nơi hoang vắng. Hay nói khác đi, người bị ly khai vì lề luật thì nay, nhờ Đức Giê-su, đã được nối kết lại với các sinh hoạt trước đây; còn Đấng làm cho ông ta được khỏi thì lại bị khai trừ vì tính bướng bỉnh và tự tôn của những kẻ vịn vào lề luật mà trói buộc nhau.

Tuy biết hậu quả mà Đức Giê-su phải lĩnh nhận sẽ là như thế. Nhưng vì yêu thương chúng ta, Người sẵn sàng đánh đổ mọi sự để làm chứng cho chúng ta biết rằng Người là Thiên Chúa thật, không còn ở trên cao, nhưng đã cúi mình xuống để đồng hành và chia sẻ các nỗi khổ đau của con người. Người đã cúi mình thật sâu trong biến cố làm người và trong cái chết trên thập giá. Người cúi xuống để nâng con người lên, miễn là con người nhận ra phẩm giá của chính mình và được cứu độ.

Chính vì thế, Tin Mừng mà Đức Giê-su đem đến mời gọi chúng ta sống bớt nghi kỵ, biết gạt bỏ thành kiến, chấp nhận các nỗi ô uế của nhau, tôn trọng nhau trong phẩm vị con người, rồi cố gắng đến với nhau, đem cho nhau thêm một chút tình người, yêu và thông cảm nhau hơn. Và với Đức Giê-su, chúng ta xác tín rằng không một ai bị phong cùi mà không được chữa lành, không một ai sống trong ô uế mà không được sạch sẽ, không một ai chịu đau khổ mà không tìm được hạnh phúc, và không một ai sống trong tội lỗi mà không tìm được sự tha thứ mà được cứu độ.

Như vậy, chúng ta thật có phúc để sống trọn vẹn ơn gọi mãi mãi là những quà tặng cao quí nhất mà Thiên Chúa ban tặng để hàn gắn các nỗi đau thương mà anh em chúng ta đang phải gánh chịu. Amen.

 

 

Tuesday, 2 February 2021

CÔNG VIỆC TRONG NGÀY CỦA ĐỨC GIÊ-SU


Anh chị em thân mến,

Trong bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta tiếp tục tìm hiểu công việc trong ngày của Đức Giê-su tại Ca-phá-na-um, bao gồm cầu nguyện, rao giảng và chữa lành. Sau khi giảng dậy và chữa người bị quỷ ám trong hội đường, Đức Giê-su cùng với các môn đệ đi đến nhà hai ông Si-mon và An-rê. Việc Đức Giê-su từ hội đuờng về nhà là một việc tự nhiên và bình thường. Người giống như chúng ta cần nghỉ ngơi sau cơn vất vả, cần được bổ sức mỗi khi đói hay khát. Tuy nhiên, việc di chuyển từ hội đường về nhà của Đức Giê-su hôm nay có thể còn mang một ý nghĩa sâu xa hơn.

Như chúng ta đã biết rằng tất cả các sách Tin Mừng được soạn tác và hoàn thành sau khi đền thờ Giê-ru-sa-lem bị tàn phá. Sau biến cố thật đau thương đó, anh chị em tín hữu tiên khởi, nhất là những tín hữu gốc Do Thái không còn cơ hội lên đền thờ để thờ phượng nữa. Vì thế, họ dùng nhà riêng hay các nguyện đường nhỏ để cử hành việc bẻ bánh và các nghi thức phụng vụ thờ phượng Chúa. Như thế nhà còn có thể coi là một nơi thánh, thu hút mọi người đến để thờ phượng. Ý niệm giáo hội tại gia chưa được phổ biến nhưng trên thực tế các anh em tín hữu tiên khởi đã dùng nhà của mình như là một phương tiện nuôi dưỡng và phát triển cộng đoàn. Trong ý nghĩ đó, giờ đây mời anh chị em cùng theo Chúa buớc vào nhà của hai ông Simon và An-rê.

Việc đã xẩy ra là bà mẹ vợ của ông Si-mon Phê-rô cũng có mặt vào lúc đó, nhưng bà lại bị ốm, vì thế việc tiếp đón Thầy cũng bị gián đoạn. Bà đang lên cơn sốt. Ngày nay người ta cho rằng nóng và sốt là các triệu chứng gây ra bởi nhiều căn bịnh khác nhau. Đối diện với hòan cảnh thực tế, những ai bị nhiễm Covid-19 cũng mang trong mình triệu chứng nóng và sốt này. Nhưng, đối với người xưa, sốt là một căn bệnh và có thể gây ra tử vong. Hơn nữa, những người Do Thái cùng thời với Đức Giê-su còn cho rằng  sốt hay bất cứ một thứ bịnh nào khác đều là những hình phạt mà Đức Chúa giáng xuống cho những ai không vâng lời Người.

Khi nghe người ta báo rằng bà đang lên cơn sốt, Đức Giê-su tiến lại giường, cầm lấy tay và đỡ bà trỗi dậy. Bà tức khắc được khỏi bịnh và phục vụ các ngài. Kiểu nói ‘đỡ bà trỗi dậy’ mà Thánh Mác-cô dùng ở đây giúp chúng ta nhớ lại việc trỗi dậy từ cõi chết của Đức Giê-su trong ngày Người phục sinh. Bịnh tật có thể dẫn con người đến cõi chết thế nào thì hôm nay trong Chúa, Người sẽ cho người đó phục hồi sự sống.

Việc Đức Giê-su chữa cho bà mẹ vợ ông Si-mon khỏi bịnh thật diệu kỳ. Người không nói điều gì và cũng không ra lệnh cho bất cứ thần dữ nào, khiến cho bà bị bịnh, thoát ra khỏi bà. Người chỉ đến, chạm vào tay rồi kéo bà trỗi dậy. Việc đụng chạm này, đem theo một sức mạnh chữa lành. Qua các cử chỉ này, Đức Giê-su muốn nhắc nhở chúng ta nhớ rằng mỗi khi Chúa đụng vào ai thì người đó không còn chọn lựa nào khác hơn là thay đổi cách sống và tham gia vào sứ mạng phục vụ mà chính Đức Giê-su làm mẫu mực như Lời Người đã phán bảo “Thầy đến để phục vụ.”

Nói một cách khác, tất cả mọi hình thức phục vụ của người tín hữu đều phải được phát sinh từ sự đụng chạm, các lần gặp gỡ của Chúa với ta, nếu như chưa có cảm ngiệm đó thì chúng ta nên suy nghĩ và tìm ra nguyên nhân nào đã thúc đẩy chúng ta đi trên con đường phục vụ. Việc phục vụ chỉ vững bền và có giá trị đích thực khi cuộc sống của chúng ta được thúc đẩy bởi Chúa mà thôi, bằng không thì các việc phục vụ mà chúng ta đang tham gia cũng chẳng được bền lâu!

Thật vậy, sự hiện diện của bà mẹ vợ ông Si-mon giúp chúng ta khám phá ra một điều: Bà là người phụ nữ đầu tiên trong Tin Mừng thực hành nhiệm vụ của người môn đệ là phục vụ tha nhân. Điều này cũng giúp chúng ta nhận ra rằng chỉ vì cơn sốt khiến bà không thể chia sẻ niềm vui khi phục vụ người khác. Nói khác đi, là người môn đệ, bà đã được trao cho vai trò phục vụ, thế mà vì bịnh tật mà công việc của bà bị dở dang, bị gián đoạn. Hôm nay, qua bàn tay của Đức Giê-su, bà đã đuợc phục hồi không chỉ để lo cho mình mà còn lo cho tha nhân mới là nhiệm vụ chính.

Ngày nay với nền tiến bộ của y học, đã có nhiều chứng bệnh được chữa khỏi. Tuy nhiên, bịnh hoan tật nguyền vẫn là nguyên nhân khiến con người bị suy nhược về tinh thần lẫn thể xác. Nó khiến chúng ta mất tự tin, các sinh hoạt bị đình trệ hoặc tắc nghẽn. Bịnh nhân cần đến sự giúp đỡ của bác sĩ, y tá và những nhân viên chuyên nghiệp. Nói chung lúc đó họ không lo đuợc cho bản thân mà phải nhờ đến người khác giúp đỡ.

Như hoàn cảnh của bà mẹ vợ ông Simon, cơn sốt đã trói bà trên giường thế nào thì bịnh tật cũng cản trở mọi sinh hoạt của con người như thế. Đức Giê-su không chỉ chữa cho bà và chúng ta khỏi bệnh mà còn nối kết chúng ta lại với những gì trước đây đã bị tắc nghẽn, bị gián đoạn. Đức Giê-su hoàn trả lại cho người vừa đuợc khỏi bịnh căn tính của một con người, không còn bị ngăn trở. Họ tiếp tục các công việc đang bị dở dang. Tinh thần và công việc phục vụ này nói lên bản chất của người tín hữu. Nó còn bộc lộ quyền năng và tình yêu của Thiên Chúa, Đấng làm cho chúng ta trở thành một dân tộc yêu thương và phục vụ.

Thưa anh chị em,

Sau khi chữa bệnh cho bà mẹ vợ của Simon Phê-rô, Chúa còn chữa bịnh cho nhiều người khác nữa. Và vào buổi sáng hôm sau, Người lén rời Ca-pha-na-um đi tới một nơi hoang vắng để cầu nguyện. Đây là một thói quen tốt lành thường xẩy ra trong cuộc sống của Người. Đức Giê-su thuờng bắt đầu một ngày mới bằng việc cầu nguyện, liên kết và đàm thoại với Cha. Người cần sức mạnh và sự hỗ trợ của Cha để chu toàn Thánh ý. Vậy đâu là ý muốn mà Thiên Chúa muốn Đức Giê-su thực hiện? 

Việc chữa cho người ta khỏi các bịnh tật về phần xác là điều cần thiết, nói lên tình yêu và lòng thương xót của Đức Giê-su. Nhưng Đức Giê-su đến trần gian không chỉ để chữa cho người ta hết bịnh về phần xác. Và nếu sứ vụ của Người chỉ thu hẹp trong phạm vi đó thì đến lúc Người trở về với Thiên Chúa thì bịnh tật và đau khổ vẫn tiếp tục làm khổ con người. Và nếu như thế thì mọi vấn đề vẫn còn nguyên, không giải quyết đuợc gì hết!

Như vậy, khi  chữa bịnh Đức Giê-su cũng không làm để thỏa mãn nhu cầu của dân chúng, cho bằng vâng lời Cha, công bố một sứ điệp thật quan trọng là Nước Thiên Chúa đã gần bên. Uy quyền của Satan sẽ bị trục xuất bởi sự hiện diện của Đức Giê-su, Đấng vừa khai mạc sự hiện diện triều đại của Thiên Chúa và hoàn lại bản chất đích thực của con người như đã đuợc tạo dựng.

Đó là việc chúng ta phải nhìn ra và tiếp tục công việc của Người cho đến mọi thời. Hãy để việc chữa bịnh cho những ai đuợc ơn đó. Phần chúng ta hãy đến với nhau bằng sự cảm thông, yêu thương, hỗ trợ, ủi an và giúp đỡ nhau. Đó chính là các phương dược hữu hiệu có thể giúp con người đối diện với bịnh tật và đau khổ. Vì thế, chúng ta hãy đến với Người, ở lại trong Người và cùng Người làm việc để Uy quyền và Danh Thánh của Thiên Chúa đuợc cả sáng hơn. Bằng thái độ sống như thế, chúng ta tin rằng mọi tình huống khiến cho con người bị đau khổ sẽ giảm bớt và được chữa lành. Cầu xin được như thế. Amen.