Chúng ta bắt đầu bài chia sẻ hôm nay bằng
câu chuyện. Tuy truyện kể mang tính hư cấu nhưng nội dung và các tình tiết
trong câu chuyện rất thật, thật đến độ có nhiều người tưởng như truyện kể về
hoàn cảnh của gia đình mình. Truyện kể như thế này.
Có một gia đình kia có 4 người con. Cả
anh và chị mới đến Úc khoảng hơn chục năm. Chân ướt chân ráo tới định cư tại một
xã hội hoàn toàn mới lạ với những gì mà họ đã được dậy bảo và trưởng thành khi
còn sống ở Việt nam. Họ cố gắng chu tòan bổn phận và trách nhiệm làm cha mẹ
trong môi truờng của một xã hội mà chính họ còn bỡ ngỡ. Khi còn nhỏ, cháu nào
cháu ấy thật dễ thương, chăm chỉ học hành, vâng lời anh chị, ngoan ngoãn trong
công việc. Đến tuổi dậy thì, các cháu đổ chứng, mỗi đứa một tật khiến cho anh
chị lao tâm lao lực, thậm chí chán nản, bị trầm cảm rồi mất lòng trông cậy và
chẳng biết bám víu vào ai. Nhưng anh chị vẫn tiếp tục vai trò làm đầy tớ phục vụ
nhu cầu các con, làm thầy dậy chỉ bảo đường đi cho các con, làm lang y mỗi khi
các cháu ngã bịnh.
Theo tôi, anh chị đã cố gắng hết sức
trong việc giáo dục con cái. Tôi thông cảm và rất muốn chia sẻ nỗi khó khăn, niềm
lo âu và cơn buồn phiền trong đời sống với họ. Tôi cảm phục lòng can đảm, sự hy
sinh, lòng kiên nhẫn nói lên tình yêu của họ dành cho các cháu. Đó chính là công
sức mà họ đã đóng góp để cho hạt giống mà Chúa đã gieo, đang gieo và tiếp tục
gieo qua cuộc sống của họ và âm thầm mọc lên trong cuộc sống của các cháu. Tất
cả được đặt trong niềm hy vọng là các hạt giống đó sẽ sinh hoa kết trái sau
này.
Trước hoàn cảnh thật chông gai mà gia
đình anh chị, bạn tôi đã và đang đối diện. Anh chị có thể nhận ra mình là kẻ thua
cuộc, nhưng anh chị vẫn tin rằng Thiên Chúa yêu thương những người con của anh
chị hơn anh chị yêu các cháu. Bởi vì, các cháu trước khi là con của anh chị thì
phải là con của Thiên Chúa truớc. Như thế, Ngài có đường lối và cách ứng xử của
Ngài. Anh chị tin rằng Ngài không muốn một ai trong chúng ta bị hư đi. Chúng ta là những con người bất tòan
mà còn biết hành xử với con cái mình như thế, gieo và tiếp tục gieo hạt giống
tin yêu và hy vọng là nó sẽ sinh hoa kết trái; phuơng chi là Thiên Chúa. Người
yêu thuơng, tiếp tục ban phát ân huệ, kiên tâm chờ đợi kết quả của ngày mùa, đến
mùa thu họach sẽ đuợc bội thu.
Thưa anh chị em,
Tuy truyện kể trên đây không xẩy ra
cho mọi gia đình, nhưng tình tiết của câu chuyện không xa lạ với hoàn cảnh sống
của gia đình chúng ta. Các bậc cha mẹ dường như đều trải qua những kinh nghiệm
giống như thế.
Một cách tương tự, đây cũng là hoàn cảnh
của các tín hữu tiên khởi đã phải đối diện. Sau khi Chúa Giê-su về trời, ngự
bên hữu Thiên Chúa. Các Tông đồ bắt đầu ra đi rao giảng về Nước Thiên Chúa.
Công cuộc rao giảng và gieo trồng Lời Chúa của các môn đệ không được thuận lợi.
Các ông bị chống đối, chịu cấm cách, bị bắt bớ, tù đầy thậm chí bị giết chết.
Trước một thực tế đầy chông gai như thế, anh chị em tiên khởi có thể hỏi nhau rằng
làm thế nào Nuớc Thiên Chúa có thể phát triển đây?
Dụ ngôn về Nước Thiên Chúa mà chúng ta
vừa nghe có thể đem đến cho họ và cả chúng ta một lời giải đáp. Trước hết,
chúng ta cần ghi nhận rằng điểm chính của dụ ngôn nằm ở thái độ của người gieo
giống hơn là bổn phận mà ông phải chu toàn. Trong bài Tin Mừng, ông được trình
bầy như một kẻ lười biếng, chỉ biết gieo mà không nỗ lực canh tác. Sau khi gieo,
ông trở về với cuộc sống thường nhật của mình. Tuy, đó là vẻ bề ngoài của ông,
nhưng chúng ta có thể nghĩ rằng: là một nhà trồng cấy chuyên nghiệp, ông có đủ
kinh nghiệm để biết rằng thủa đất mà ông vừa gieo hạt giống xuống sẽ bắt đầu một
tiến trình khiến cho hạt giống tăng trưởng mà không cần bất kỳ một sự can thiệp
nào của ông. Ngoài niềm tin đó, việc kế tiếp mà ông cần làm là quan sát và kiên
nhẫn chờ đợi, cho đến khi hạt giống chín thì vác liềm ra gặt mà thu hoa lợi về
cho chủ.
Nếu dụ ngôn được hiểu như thế thì
chúng ta cũng dễ dàng nhận ra ý của Thánh sử là: Nước Thiên Chúa thuộc về quyền
cai quản của Thiên Chúa. Mọi người chúng ta chỉ là những người thợ trong cánh đồng
này. Lẽ dĩ nhiên, chúng ta có bổn phận đóng góp và thể hiện vai trò, như những
người con, những người phụ giúp; còn việc làm cho Nước ấy tăng trưởng hoàn toàn
thuộc về Thiên Chúa.
Cụ thể hơn, qua mầu nhiệm nhập thể Đức
Giê-su đã đảm nhận vai trò đó. Người đến để rao giảng và phát triển Nước Thiên
Chúa. Vì thế, Người có bổn phận làm cho hạt giống tăng trưởng. Người mới là người
gieo giống chân thật. Còn chúng ta chỉ là những kẻ thừa hành, những người cộng
tác.
Hoàn cảnh mà các cộng đoàn tiên khởi
đang phải đối diện cũng là số phận mà Đức Giê-su đã trải qua. Người đã thất bại,
đã bị khước từ, bị chống đối, loại bỏ khỏi hội đuờng sau cùng bị giết chết. Người
xem ra thất bại trước sự cứng tin của người nghe. Tâm hồn họ đã ra chai đá và
không mở lòng ra để đón nhận những hạt giống trong Lời rao giảng của Người. Tuy
nhiên, không vì thế mà hạt giống không được tăng trưởng. Chúng ta phải tin rằng:
Hạt giống được gieo bởi Đức Giê-su. Người biết làm sao để cho hạt giống được
tăng trưởng. Và, trong niềm tin, chúng ta chắc chắn rằng không có một sức mạnh
nào có thể ngăn cản sự tăng trưởng của hạt giống.
Hạt giống của Chúa chứ không phải lời
hay công sức của chúng ta. Vì thế, việc hạt giống nảy mầm, sinh hoa kết trái là
của Chúa. Những điều cần làm thì chúng ta vẫn phải làm, vì đó là bổn phận của
mình, nguời môn đệ của Chúa. Còn phần còn lại, kết quả của nó, thành công hay
thất bại không phải là việc của mình. Kiên nhẫn đợi chờ với tinh thần lạc quan
để chờ ngày thu hoạch.
Trong khi chờ đợi, chúng ta hãy hết
lòng tin tưởng với tâm hồn khao khát rằng Nuớc Thiên Chúa, cho dù đã đến, nhưng
còn sẽ đến để đem mọi sự đến hoàn thành. Và trong ngày đó, lối sống yêu thương
và các công sức của chúng ta sẽ trở thành những bông lúa rực mầu nắng ấm của
tình yêu, sẽ triển nở một cách vẹn toàn để báo cho biết mùa gặt đã đến. Và lúc
đó, chúng ta chỉ biết dâng lời chúc tụng và tôn vinh Chúa, Đấng đem mọi sự đến
mức hoàn hảo và sung mãn nhất theo ý của Ngài.
Vì vậy, Lời Chúa trong dụ ngôn về sự
tăng trưởng âm thầm của hạt giống giúp cho tôi xác tín hơn rằng: Chúa chúng ta
là Đấng thật quảng đại, kiên tâm trong tình yêu và không hề áp đặt, luôn tôn trọng
quyền tự do và mức độ đón nhận của con người. Để đáp trả, chúng ta hãy tự do đứng
dậy rồi yêu thuơng, tha thứ và kiên tâm chờ đợi cùng nhau sinh hoa kết trái
nhé. Amen
No comments:
Post a Comment