Kính thưa quý cụ, quý ông bà và anh chị em,
Trong thời gian qua, đại dịch tiếp tục
bùng nổ tại một số tiểu bang trên đất Úc, một số thành phố lớn như Sài-gòn bên
Việt Nam, Ja-car-ta bên Nam Dương, và tại nhiều nơi khác nữa. Lịnh phong tỏa được
tái lập. Việc tụ họp để cử hành các nghi thức phụng vụ như Thánh Lễ bị đình chỉ.
Vẫn biết, đây là một nghĩa cử cần thiết diễn tả lòng yêu thương và sự quan tâm
của chúng ta dành cho nhau, đặc biệt cho những thành viên dễ bị tổn thương nhất
trong cộng đoàn, họ là những người có nhiều rủi ro bị lây nhiễm do Covid-19 gây
ra. Tuy nhiên, thật lòng mà nói với nhau thì việc không được phép tham dự Thánh
Lễ cuối tuần là một mất mát thật lớn lao cho đời sống đạo của chúng ta. Việc
xem hay tham dự các Thánh Lễ trực tuyến không thể thay cho việc tham dự Thánh Lễ
một cách trực tiếp và việc làm này sẽ làm giảm ý nghĩa của Bí Tích.
Song song với các diễn biến thật tiêu cực
do đại dịch Covid-19 gây ra. Tôi nhìn ra một cơn đói khát đang ở với chúng ta.
Khát khao được kết nối. Ước mong được gặp nhau. Khao khát có những giây phút an
ủi và đỡ nâng nhau. Khao khát nghe tiếng than thở và cầu nguyện của nhau. Khao
khát được cùng nhau cử hành bữa tiệc Lòng Mến qua các Thánh Lễ.
Quả thật, đây là một cơn khát về mặt tinh
thần mà ít ai trong chúng ta để ý đến trước đây. Cho đến khi phải đối diện với
thời điểm thật đáng sợ và dễ dàng mất phương hướng như thế này, chúng ta mới thấy
được phép cử hành Thánh Lễ là một hồng ân. Vì vậy, trước hoàn cảnh hiện tại thì
việc lắng nghe Lời Chúa phán với chúng ta trong bài Tin Mừng hôm nay quả thật cần
thiết và đem lại cho chúng ta một cảm nhận thật đặc biệt.
Bài Tin Mừng mà chúng ta vừa nghe hôm nay là một trong những dấu lạ,
được trích dẫn từ Tin Mừng theo Thánh Gio-an. Và trong các Chúa Nhật của những
tuần kế tiếp, chúng ta sẽ được nghe Đức Giê-su giải thích ý nghĩa về dấu lạ mà
chúng ta hay gọi đó là diễn từ bánh hằng sống. Người chính là Bánh Hằng Sống duỡng
nuôi chúng ta.
Ý nghĩa thần học về bí tích Thánh Thể rất sâu xa và không thể nào
có thể hiểu thấu một cách trọn vẹn. Con người ở các thời đại khác nhau có cách
diễn tả khác nhau về mầu nhiệm mà họ đã lĩnh nhận. Mỗi giai đoạn lịch sử và qua
từng thế hệ, con người bầy tỏ và sống niềm tin của mình cách khác nhau. Nhưng
nói chung, niềm tin đó đều phải được trao ban và xuất phát từ Hội Thánh. Vì thế,
đứng trước mọi mầu nhiệm trong đạo, cho dù cao siêu đến đâu, hay là đã đuợc giải
thích tường tận và rõ ràng đến độ nào, rồi sau cùng chúng ta cũng quay về để
đón nhận và sống chung một niềm tin với gia đình Mẹ Hội Thánh.
Nói như thế để xin anh chị em, hôm nay chúng ta không tìm hiểu về
các điều sâu thẳm của mầu nhiệm Thánh Thể. Chúng ta hãy tự đặt mình trong vị
trí và phản ứng của đám đông đứng trước biến cố này, rồi suy nghĩ và tìm ra cho
mình một bài học. Phản ứng của họ trước tiên là thán phục, muốn tôn Chúa lên
làm vua; thế mà sau khi nghe Chúa giải thích, họ liền bỏ đi hết, nghĩa là sao?
Đối với người Do Thái, dấu lạ bánh hoá nhiều hôm nay làm cho họ nhớ
lại uy quyền và sức mạnh của Thiên Chúa, Đấng đã dẫn dắt họ vượt qua biển đỏ duới
sự lãnh đạo của Mai-sen trong thời xuất hành. Và trong hành trình về Đất hứa,
Ngài đã ban Man-na để nuôi dưỡng họ. Vì thế, hôm nay khi chứng kiến các việc
Chúa làm họ nhận ra vai trò ngôn sứ của Đức Giê-su. Nhưng, với hoàn cảnh đất nuớc
đang bị đô hộ, dân chúng trải qua muôn vàn đau khổ, mọi đắng cay đang dầy xéo
thân xác và tâm can họ, thì làm sao họ có thể nhận ra và đánh giá đúng việc làm
và chân tướng của Đức Giê-su được. Tầm nhìn của họ tuy thực tế, nhưng bị ước vọng
chính trị che khuất. Họ chỉ nghĩ đến những gì có thể xẩy ra trước mắt. Trong
tâm tình và lối suy nghĩ đó, họ có thể nghĩ rằng Đức Giê-su là vị lãnh đạo mà Thiên
Chúa sai đến để cứu thoát và giải phóng họ như Thiên Chúa đã làm qua bàn tay của
Mai-sen khi xưa. Vì thế, họ muốn ép Đức Giê-su lên làm vua để Người thực hiện ý
muốn và yêu cầu của họ. Họ đã để cho ước muốn và các ý nghĩ sai lầm hướng dẫn
cách nhìn của họ. Thay vì tìm ra ý nghĩa của dấu lạ để tìm ra chân tướng đích
thật của Đức Giê-su như là Đấng được Thiên Chúa sai đến, thì mắt họ lại chỉ dán
vào bánh, của ăn chóng qua nuôi sống nhất thời cho thân xác của họ mà thôi.
Về phần Đức Giê-su, Người đã sinh ra, lớn lên và sống cùng thời với
họ; cho nên Người hiểu lối suy nghĩ mang tính chính trị của họ, Người hiểu nỗi
khao khát được sống độc lập, thoát khỏi ách nô dịch mà dân chúng đang phải gánh
chịu. Nhưng Đức Giê-su không muốn bị lôi cuốn vào các phong trào đấu tranh cực
đoan và mang sắc thái chính trị như thế. Người tìm cách né tránh cách nhìn và
các lối giải thích có thể làm sai ý nghĩa của sứ vụ mà Chúa Cha đã tín thác và trao
vào tay Người.
Anh chị em thân mến,
Phần chúng ta cũng nên thông cảm cho các nhận định sai lầm của họ.
Rồi ra và suy cho cùng thì lối suy nghĩ và thái độ cư xử của chúng ta cũng như họ
mà thôi! Đã bao phen chúng ta theo Chúa và muốn tôn vinh Chúa làm vua, nhưng
theo ý muốn của Người hay để Người làm theo ý muốn của chúng ta.
Vẫn biết rằng, chúng ta được mời gọi và có bổn phận xây dựng trời
mới đất mới. Chúng ta được mời gọi đi vào các cơ cấu của trần gian mà làm cho
nó tươi đẹp hơn, công bằng hơn. Nhưng hãy nhớ rằng, vinh quang của chúng ta
không dừng lại ở các công việc đó. Hướng về Thiên Chúa bằng con tim mở rộng để
nhận biết rằng chỉ có Chúa thì chúng ta mới hoàn thành đuợc các dự án mục vụ,
không phải theo ý mình mà là theo ý Chúa.
Xin hãy để cho Chúa làm việc của Người. Chỉ có Đức Giê-su mới đủ
uy quyền giúp chúng ta thực hiện kế hoạch và các dự án của Người mà thôi. Chúng
ta chỉ là những chú bé với vài chiếc bánh và mấy con cá để trao tặng lại cho
Người. Phần làm cho mọi người khỏi đói, trong đó kể cả chúng ta, là việc của
Người.
Khi xưa Người đã cầm trên tay tấm bánh cuộc đời mà chia sẻ cho mọi
nguời được no nê mà còn dư thừa thế nào, thì ngày nay, Lời của Chúa vẫn còn đủ
năng lực và uy quyền như thế; miễn là chúng ta, đừng ai làm thay Người, tự đưa
ra một phương án chính trị rồi lôi Người vào. Hãy làm việc để Nước Cha trị đến,
Vương Quyền Cha ngự trị trong mọi cách cư xử của chúng ta trước, rồi mọi sự sẽ
được cho thêm và trở thành hoàn hảo hơn.
Tóm lại, cuộc sống và những gì chúng ta có không bao giờ thuộc về
chúng ta. Trước hết, tất cả đều thuộc về tài sản của Thiên Chúa. Chúng ta là những
món quà trân quí đến từ Thiên Chúa cho thế giới này. Và Đức Giê-su, qua dấu chỉ
hôm nay, đã đến để mở tấm lòng và bàn tay của chúng ta cho những người xung
quanh. Giống như Người, chúng ta hãy cố gắng sống để trở thành nguồn trợ lực và
giúp nhau hoàn thành sứ mạng trở thành món quà như ‘tấm bánh của Thiên Chúa’
ban cho thế gian đầy bão tố như thời điểm mà chúng ta đang phải đối diện hôm
nay.
No comments:
Post a Comment