Tuần trước, trong lần về thăm cố hương
Na-da-rét, Đức Giê-su đã không nhận được nhiều thuận lợi như tại các nơi khác. Họ
chào đón Người bằng môi miệng, nhưng tâm can của họ không hề bị đánh động bởi Lời
giảng của Người. Trái lại, họ còn không tin. Đức Giê-su rất đỗi kinh ngạc về
thái độ không tin của họ, nhưng thái độ bất cộng tác và không tin của họ không
thể ngăn cản Người thực thi sứ mạng.
Hôm nay, Đức Giê-su rời Na-da-rét, tiếp tục
lên đường để hoàn tất nhiệm vụ mà Cha đã trao phó cho Người. Trong lần ra đi này,
Đức Giê-su đã làm một việc mà cho đến lúc này Người chưa làm, đó là bắt đầu sai
các Tông đồ ra đi làm nhân chứng, thay mặt Người kêu gọi người ta ăn năn sám hối.
Còn phần các ông thì được trao ban cho quyền trừ quỷ và chữa lành bịnh nhân.
Vì đây là chuyến đi đầu tiên của các Tông đồ,
cho nên Đức Giê-su đã ban cho các ông những lời hướng dẫn rất cụ thể như không
mang gì đi đường, ngoại trừ cây gậy; không mang của ăn thức uống, không mang tiền
trong túi; chân được đi dép nhưng không được mang hai áo. Nói chung, chỉ thị của
Đức Giê-su ban cho các Tông đồ và các môn đệ sau này là phải sống nghèo, ra đi cũng
nghèo; cuộc sống và hành trang của người môn đệ chỉ lệ thuộc vào sự giầu sang
và phong phú của Thiên Chúa, Đấng sai các ông ra đi. Muốn được như thế, các môn
đệ cần ghi nhớ rằng chúng ta được sai đi để tiếp nối sứ vụ của Chúa, chứ không
hẳn là của chúng ta.
Thật vậy, Chúa là Đấng được Chúa Cha sai đến;
và chúng ta, giống như các Tông đồ và các môn đệ khi xưa, là những người được
sai. Người đuợc sai không thể cao trọng hơn kẻ sai phái, và những ai được sai
đi cũng không thể tiếm quyền kẻ sai mình.
Hãy nhìn vào lịch sử cứu độ, trong những ngày đầu
tiên và trải dài theo dòng lịch sử, Thiên Chúa đã không ngừng sai các sứ giả của
Người đến với chúng ta; và sau cùng qua Mầu Nhiệm Nhập Thể, Thiên Chúa đã mặc lấy
thân phận con người mà lưu ngụ giữa chúng ta. Vì thế, chúng ta có thể xác tín rằng
Thiên Chúa không hề bỏ rơi con người, dù hành vi và cách ứng xử của chúng ta có
như thế nào vẫn không làm lay chuyển lòng thương xót của Người. Và, giống như Đức
Giê-su, Đấng đã được Chúa Cha sai đến như thế nào, thì hôm nay Người cũng muốn
sai các Tông đồ ra đi như vậy. Vì thế, hiệu quả sứ vụ của các Tông Đồ nói riêng
và chúng ta nói chung hoàn toàn tuỳ thuộc vào sự gắn bó vào Chúa.
Có Chúa trên hành trang là có tất cả, và đó
cũng là điều mà Đức Giê-su căn dặn các Tông đồ hôm nay. Để nhẹ nhàng mà lo việc
Chúa, các Tông đồ tuy sống vào lòng hiếu khách và rộng rãi của tha nhân, nhưng không
được dính bén với bất kỳ môt ai. Các ông cũng không để cho bất kỳ một quyền lực
nào ảnh hưởng trên hành trang của người môn đệ. Ngay cả cơm ăn, áo mặc và nơi
cư trú là những điều cần thiết cho cuộc sống, nhưng các ông cũng không nên lo lắng
thái quá. Mọi sự đó Chúa sẽ ban tặng. Phần các ông, hãy trao hết mọi sự cho Người
và chỉ cần ra đi với một lòng tín thác vào Người là đủ.
Nói khác đi, yêu cầu mà Chúa mời gọi các môn đệ
hôm nay là biết chấp nhận thân phận nghèo của mình. Nghèo ở đây không chỉ thu
tóm vào đời sống vật chất hay tinh thần cho bằng nhấn mạnh đến việc chúng ta phải
lệ thuộc vào Chúa như thế nào! Điều này có nghĩa là người được Chúa sai đi luôn
luôn ở trong tư thế sẵn sàng, bằng lòng từ bỏ dần dần và trọn vẹn để cho sự giầu
có và phong phú của Thiên Chúa được biểu lộ.
Như vậy, sống nghèo là sống dựa vào Chúa chứ
không dưạ vào bất cứ một thứ quyền lực nào, cho dù đó là thứ thần quyền của một
tổ chức, ngay cả tổ chức đó là giáo hội. Sống nghèo là mệnh lệnh mà Chúa dành
cho ai muốn trở thành môn đệ đích thực của Người. Với lối sống như thế thì lời
rao giảng của người môn đệ sẽ trở thành Tin Vui cho mọi người. Đó đích thực là
lối rao giảng của Chúa.
Trái với các điều ấy có thể là sự giàu có của
giáo hội; lòng tham lam thích vơ vét của hàng giáo sĩ; sự bủn xỉn, thiếu đại lượng,
không đủ bao dung của những ai làm môn đệ… tất cả đều làm cho lời rao giảng trở
nên cằn cỗi, nghèo nàn, thiếu sức thuyết phục và không đủ sức để chữa lành các
vết hằn hoặc không đủ hấp lực để thu hút tâm hồn người nghe.
Tuy nhiên, có một sự thật mà chúng ta không thể
chối cãi đó là thân phận mỏng dòn với muôn ngàn yếu đuối đã là nguyên nhân khiến
các môn đệ của Chúa muốn tháo lui. Thật ra thân phận và ơn gọi của chúng ta, xuất
phát từ Chúa, cho nên cũng sẽ bị khước từ. Trong hoàn cảnh đó, chúng ta hãy nhớ
lại chính Đức Giê-su đã bị ruồng rẫy trước. Người đã bị khước từ. Nhưng không
vì sự khước từ đón nhận của họ lại có thể ngăn cản Người chu toàn sứ mạng.
Chúng ta, các môn đệ của Chúa cũng thế, cần được đổi mới và chính tâm tình đổi
mới này sẽ là nguồn động lực giúp chúng ta tiếp tục tiến bước vượt qua mọi khó
khăn, ngay cả việc chấp nhận thất bại, miễn sao sứ vụ được chu toàn.
Muốn được như vậy, người môn đệ cần sống điều
mình sẽ công bố. Đức Ki-tô phải là tin vui cho người môn đệ trước khi họ giới
thiệu và chia sẻ cho người khác. Triều đại Thiên Chúa mà Đức Giê-su đã rao giảng
phải là vương quốc của người môn đệ trước khi họ ra đi loan báo cho người khác.
Đây cũng chẳng phải là điều gì mới lạ, vì chính
Đức Giê-su, khi bắt đầu sứ vụ đã kêu gọi các Tông đồ và các môn đệ tham gia vào
sứ mạng của Người. Lời mời gọi đó vẫn còn khẩn thiết và có thể đuợc minh hoạ trong
câu chuyện sau đây.
Số là, trong cuộc chiến tại Hàn Quốc, có một
ngôi làng nhỏ nằm ngay trên làn mưa đạn của các trận pháo kích. Trong làng, có
một ngôi nhà thờ. Bên ngoài nhà thờ, có một bức tượng Chúa Giê-su Kitô đuợc đặt
trên một cái bệ. Và, sau cuộc chiến, người ta chỉ thấy cảnh tang hoang và đổ
nát. Bức tượng cũng không ngoại lệ. Nó nằm chung số phận, bị đổ xuống và vỡ
thành từng mảnh vụn tung tóe trên nền nhà thờ.
Xẩy ra là có một nhóm lính Mỹ đến thu dọn. Thấy
cảnh tượng như thế, một cách thận trọng, họ đã thu thập các mảnh vụn rồi ráp lại
thành gần như một pho tượng, chỉ thiếu đôi tay. Họ đề nghị với cha sở của họ đạo
đó cho phép họ đem pho tượng về Mỹ để gắn thêm đôi tay vào cho hoàn chỉnh.
Nhưng vị linh mục đó đã từ chối. Người nói: Tôi nghĩ chúng ta cứ để nguyên pho tượng
thiếu hai tay như thế, rồi ghi dưới bệ của bức tượng hàng chữ “bạn ơi, làm ơn cho Tôi mượn đôi tay của bạn”.
Với cách thức đó, pho tượng thiếu đôi tay của Chúa sẽ loan báo cho những ai đi
qua nơi này nhớ lại rằng giờ đây Chúa đang cần đôi tay của bạn để nâng dậy những
ai bị vấp ngã, những ai đang cần bạn ôm ấp để bớt cô đơn và vơi đi nỗi phiền sầu.
Không chỉ có thế, Chúa còn cần đôi chân bạn để
đi tìm những ai bị lạc lối. Chúa lại cần bờ vai của bạn để làm chỗ dựa cho những
ai lao đao và vất vả. Chúa cần đôi mắt của bạn để nhìn ra sự hiện diện của
Thiên Chúa nơi những con người bé mọn và bị coi thuờng. Chúa cần con tim của bạn
để cảm thông nỗi thất vọng của người tội lỗi. Sau cùng, Chúa rất cần mọi chi thể của bạn để
nối kết những nguời mà bạn đã gặp và cùng nhau xây dựng Nước Trời, nơi đó chỉ
có bình an, hoan lạc, niềm vui và tất cả những gì Chúa muốn dựng xây.
Quả thật, đó là niềm vinh dự dành cho những ai
đuợc tham gia vào việc rao giảng của Đức Giê-su, kiến tạo trời mới đất mới! Và,
hạnh phúc thay cho ai đã được Thiên Chúa trao ban cho nhiệm vụ cao quí như thế!
Trong tâm tình đó, hãy dâng lời ngợi khen với
tâm tình cảm tạ vì lòng tín thác của Đức Giê-su, khi Người trao ban cho chúng
ta được phép tham gia vào sứ mạng của Người, dù chúng ta bất xứng. Amen!
No comments:
Post a Comment