Trong trình thuật Tin Mừng
hôm nay, Đức Giê-su dạy chúng ta bài học về quyền lãnh đạo. Người nói rất rõ ai
muốn làm lớn thì phải là người phục vụ. Sứ điệp này nghe quen tai, nhưng xét về
mặt thực hành thì nó vẫn là một thách đố lớn đối với Hội Thánh mọi thời nói
chung, gia đình nhỏ bé và các nhóm của chúng ta nói riêng.
Thật ra, trên hành trình
theo Chúa, không mấy ai trong chúng ta nhìn thấy rõ vì sao mà mình dấn thân. Có
linh mục kia muốn đi tu vì thấy Cha Cố trong xứ của mình được ăn chuối. Lại có
một chú bé nọ thích mặc phẩm phục linh mục, nhìn mấy ông cha ăn mặc cao sang và
quí phái nên cậu ước ao làm thầy cả. Có người nghĩ rằng mình phải dấn thân để
thay đổi nếp sống và các sinh hoạt trong xứ cậu đang sống, thế mà sau gần 50
năm cho đến hôm nay ông đã gần 70 tuổi mà vẫn chưa thay đổi được gì, ngay cả
chính mình. Rồi lại có những người phải tiếp tục nằm gai nếm mật trong sứ vụ linh
mục để làm vui lòng ông bà cố. Thậm chí có nhiều người muốn chia sẻ uy quyền
như ước muốn của hai ông môn đệ, tên là Gia-cô-bê và Gio-an, vốn làm nghề đánh
cá thế mà dám nổ khi xin hai chỗ ngồi cao trọng nhất trong nội các chính phủ mà
các ông nghĩ rằng Đức Giê-su đang muốn thành lập tại Giê-ru-sa-lem. Quả thật
hai ông rất xứng với cái tên ‘con của sấm sét hay con của thiên lôi.’
Tuy rằng các lý do theo
Chúa rất mực con người và chất chứa một chút khát vọng cho bản thân, gia đình
và dòng tộc mình. Nhưng Đức Giê-su không vì thế mà khiển trách hay dùng nó như
một tiêu chuẩn để sàng lọc các môn đệ. Người kiên nhẫn trong cách hành xử.
Người nhìn thấy nỗi bất toàn, các yếu đuối, thậm chí sự thất bại của họ. Người
muốn dậy bảo họ bằng chính các kinh nghiệm mà họ có thể sẽ phải kinh qua.
Ngoài ra, nội dung giáo
huấn của Đức Giê-su trong bài Tin Mừng hôm nay gắn liền với lời loan báo lần
thứ ba về cuộc khổ nạn tại Giê-ru-sa-lem mà Đức Giê-su đang hướng về. Đức
Giê-su không tiến về Thánh Đô Giê-ru- sa-lem để đón nhận vinh quang, mà là khổ
nạn và cái chết! Trong khi đó các môn đệ và những người theo Chúa lại tưởng
rằng Người lên đó để khôi phục vương quyền, đuổi bọn xâm lược ra khỏi bờ cõi và
phục hồi quyền làm chủ đất nước lại cho họ. Nói chung, quan niệm và chủ thuyết
về một Đấng Mê-si-a theo nghĩa chính trị đã là một trong những nguyên nhân thúc
đẩy họ theo Đức Giê-su. Họ mải mê trong các tham vọng rất mực con người và mang
tính trần tục. Cho nên hai ông Gia-cô-bê và Gio-an, mau mắn hơn các ông kia, đã
xin với Chúa điều mà các ông mơ ước: “Xin cho hai anh em chúng con, một người
được ngồi bên hữu, một người được ngồi bên tả Thầy, khi Thầy được vinh quang.”
Còn các môn đệ kia không
‘sấm sét’ bằng tiếng nổ của Gia-cô-bê và Gio-an cho nên đâm ra tức tối. Dường
như, giữa các ông đã có một cuộc chiến quyền lực, tranh dành địa vị, ai cũng muốn
trèo lên ghế cao, và khi trèo lên cao thì phải đạp kẻ bên dưới mình. Trong các
ông, ai sẽ là kẻ lớn hơn? Và dĩ nhiên, khi con người có ghế, có địa vị thì dễ sinh
ra quyền lực và bị quyền lực cám dỗ hầu bảo vệ vị trí và quyền lợi.
Trước tình hình của các
môn đệ khi xưa và trong hàng ngũ của các vị lãnh đạo hôm nay, Đức Giêsu cần
hành động ngay. Người dậy bảo các ông về sự khác biệt về vai trò lãnh đạo trong
Vương quốc của Thiên Chúa và các vuơng triều thế tục.
Trong các vương quốc tại
trần gian thì người ta dùng quyền để cai trị. Như một hoàng đế, ông ta muốn làm
gì thì làm, ông có quyền trên sự sống chết của thần dân và thuộc hạ. Như vậy,
quyền sinh ra lực và những ai có quyền thì thường dùng quyền để bảo vệ lợi ích
của mình. Và như thế họ luôn bị quay cuồng bởi việc nắm giữ quyền lực để phát
triển quyền lợi rồi củng cố điạ vị còn nói gì đến việc phục vụ tha nhân.
Trong khi đó, đối với Đức
Giê-su, vương quốc mà Người khai mạc là triều đại hồng ân của Thiên Chúa. Hiến
chương là Tình yêu và tiêu chuẩn là phục vụ. Sự cao trọng không bao gồm việc
mong đợi người khác phục vụ mình, nhưng là mình phục vụ người khác, như Lời Đức
Giê-su phán: “Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để
phục vụ, và hiến mạng sống làm giá chuộc muôn người.”
Bài học phục vụ nói lên
giao ước Tình yêu của Thiên Chúa đã được khai mạc nơi Đức Giêsu. Người đến để
mở ra một con đuờng, một lối sống yêu thương, vô vị lợi. Nếu tình yêu mà còn
mong đáp trả thì còn có thể là tình yêu được hay sao! Lúc đó, tình yêu đã biến
thành phương tiện cho bản thân. Như vậy có nghĩa là tôi yêu người khác vì tôi;
và người khác có đáp trả tình yêu cho tôi cũng vì cái lợi mà họ có thể thu
hoạch được; như vậy họ cũng yêu chính họ chứ không hề yêu tôi. Một tình yêu cho
đi, không cần đáp trả mới là mối tình của Chúa và thuộc về Chúa.
Dựa vào lời dậy bảo của
Đức Giê-su thì những ai được mời gọi là Con Chúa, trở thành môn đệ của Người là
những con người biết cho đi, biết san sẻ và cùng chung chia sứ mạng của Người.
Đó chính là điều mà Đức Giê-su yêu cầu Gia-cô-bê và Gio-an hôm nay: “Các anh
không biết các anh xin gì! Các anh có uống nổi chén Thầy sắp uống, hay chịu
được phép rửa Thầy sắp chịu không?”
Chén mà Đức Giê-su sắp
uống và phép rửa mà Người sắp chịu là hành trình Thập Giá mà Người sắp đón nhận.
Đức Giêsu muốn nói đến sự chọn lựa của Người. Với quyền năng sẵn có, Người có
thể sắp xếp cuộc sống hoàn toàn phù hợp với chính Người, nhưng Người đã không
làm thế, sẵn sàng dâng hiến, ngay cả bản thân và tất cả những gì Người có chỉ
để phục vụ người khác. Có nghĩa là luôn đi tìm và tạo hạnh phúc cho người khác như
hành động quì xuống rửa chân cho các môn đệ. Phục vụ là quì xuống, là hiến dâng
để phục hồi tình trạng làm con Thiên Chúa và qua đó chúng ta cũng có thể chia
sẻ cuộc sống thần linh với Người.
Đấy là con đuờng của Đức
Giê-su, và đó cũng là con đường của người môn đệ; có nghĩa là giống Đức Giê-su,
chúng ta sinh ra để phục vụ, mong làm đầy tớ mọi người. Đây không phải là một
điều luật trong những điều luật khác nhưng đó là “hiến chương” của Giáo Hội, tiêu
chuẩn sống của người môn đệ: Mỗi người phải trở nên đầy tớ của mọi người.
Trong Giáo Hội, chỉ có
một nguyên tắc mà thôi: Đó là phục vụ. Nói như thế không có nghĩa là chúng ta
coi thường năng quyền được trao ban trong Hội Thánh. Chúa không hủy bỏ vai trò
của người lãnh đạo; nhưng làm đầu là để phục vụ người khác thì khác với tinh
thần làm lớn để bắt người khác cúc cung quì gối phục vụ mình.
Vì thế, cho hàng giáo sĩ,
những người được mời gọi vào các vai trò đặc biệt trong Hội Thánh mà chúng ta
thường gọi họ là các thừa tác viên: linh mục hay phó tế. Họ cũng nên nhớ rằng năng
quyền mà họ đang có đã được Hội Thánh trao ban vì lợi ích chung của cộng đoàn,
chứ không thuộc về riêng họ. Họ là những kẻ lãnh nhận quyền thừa tác của Đức
Giê-su trong gia đình Hội Thánh. Uy quyền lãnh đạo sau cùng và tối cao vẫn
thuộc về Đức Giê-su. Như vậy, làm gì có lãnh tụ theo nghĩa thế gian trong cơ
chế của Giáo Hội. Chỉ có những “thừa tác viên”, những người “phục vụ”.
Trong thời gian gần đây,
chúng ta được nghe rất nhiều về ý định của Đức Thánh Cha Phan-xi-cô trong việc
cải tiến cơ cấu của giáo triều bên Rô-ma. Ngài cũng muốn các vị lãnh đạo tại
các Giáo hội địa phương áp dụng đường lối cải cách này. Đã đến lúc Giáo Hội
phải trở về nguồn, trở về với yêu sách của Đức Giê-su trong Tin Mừng.
Nhìn lại lịch sử của Hội
Thánh, chúng ta phải nhìn nhận rằng Hội Thánh đã từng trải qua các mối nguy cơ gây
ra bởi việc lạm dụng uy quyền, cố gắng ngoi lên các vị trí hàng đầu của các vị
lãnh đạo hay cách xử dụng các đặc quyền đặc lợi để vinh thân mình mà quên đi
vai trò tôi tớ của người môn đệ. Lối sống giáo sĩ trị vẫn là mối nguy hại cho
việc canh tân Hội Thánh theo tinh thần của Tin Mừng.
Một cách cụ thể, chúng ta
phải kể đến các tin buồn về cách hành xử của vài vị lãnh đạo gây ảnh hưởng
không mấy tốt đẹp trong các cơ cấu và tổ chức, trong đó có cơ chế của Hội Thánh
Công Giáo. Đức Thánh Cha Phan-xi-cô đã nhắc nhở cho chúng ta thấy tầm nguy hại
của lối sống ‘giáo sĩ trị’ hay là sự ‘lạm dụng của các bậc quyền thế’. Các hành
vi lạm dụng uy quyền này dẫn đến nhiều hậu quả nghiêm trọng, thậm chí có những
trường hợp dẫn họ đến các hành vi tội ác, để lại các vết sẹo trên thân thể và
cuộc đời của các nạn nhân. Quả thật, chúng ta chẳng thể nào hiểu nổi các hành
vi của họ!
Tóm lại, những ai đã được
Chúa mời gọi chia sẻ quyền lãnh đạo với Người hãy cân nhắc cẩn thận để lời nói
và hành động được hợp nhất. Chúng ta ai cũng được mời gọi thực hiện quyền của
những kẻ thừa kế, chia sẻ quyền lãnh đạo của Đức Giê-su. Ai được mời gọi sống
bậc tu trì thì có trách nhiệm và bổn phận phục vụ cộng đòan. Ai được mời gọi
sống bậc đôi bạn thì có trách nhiệm với nhau và gia đình mình. Đừng dùng quyền
ra lịnh cho con trẻ điều mà chính các bậc phụ huynh chưa làm được. Người nào có
bổn phận của người ấy. Tất cả đều là môn đệ, đều được gọi để phục vụ.
Vì thế, phục vụ không chỉ
là bài học mà là cách sống của Chúa muốn chúng ta đem ra thực hành trong cuộc
sống mình. Amen!
No comments:
Post a Comment