Anh chị em thân mến,
Biến cố Đức Giê-su bị giết đã làm cho
hoài bão, ước mơ của các môn đệ bị sụp đổ. Các ông buồn chán trở về nghề cũ làm
những người chài lưới tại Biển Hồ Ti-bê-ri-a. Trong lúc thất vọng như thế thì Đức
Giê-su hiện ra. Trong lần hiện ra này có bẩy môn đệ, đó là “các ông Si-môn
Phê-rô, Tô-ma gọi là Đi-đy-mô, Na-tha-na-en người Ca-na miền Ga-li-lê, các người
con ông Dê-bê-đê và hai môn đệ khác nữa, tất cả đang ở với nhau.”
Giống như mọi lần, hôm nay Phê-rô mau
mắn lên tiếng đề xuất “tôi đi đánh cá đây.” Phê-rô chỉ nói lên ý định của mình,
không có ý truyền lịnh hay yêu cầu điều gì nơi các bạn đồng nghiệp. Như một vị
lãnh đạo tài giỏi và nhiệt thành, ông chỉ gợi ý mời gọi việc cộng tác của các bạn
và tự nguyện đi bước trước. Ông tôn trọng ý kiến hay việc đóng góp của các bạn.
Các bạn của ông thấy được trách nhiệm và tinh thần cùng chia sẻ nên đã đồng
thanh xin đi cùng. Tinh thần hiệp nhất trong công tác chung đã được nói đến,
nhưng kết quả của việc ra khơi trong đêm hôm ấy vẫn không bắt được con cá nào hết!
Có lẽ, chúng ta cũng đoán được lý do tại sao. Câu trả lời sẽ tìm thấy trong phần
kế tiếp của trình thuật. Có một điểm cần anh chị em ghi nhớ, đó là theo kinh
nghiệm của những ngư phủ, cá thuờng đi ăn vào ban đêm; thế mà các môn đệ đã vất
vả cả đêm mà vẫn không luới đuợc con cá nào cả!
Sau một đêm vất vả các môn đệ đã mệt
nhoài nên các ông chuẩn bị đi về. Ngay thời điểm ‘khi trời đã sáng’, Chúa Ki-tô
không chỉ hiện đến mà Người đang đứng trên bãi biển mà các môn đệ không nhận ra
Người. Điều này có nghĩa là Người hiện diện và đang đứng ở đó, lúc ánh sáng của
mặt trời bắt đầu xuất hiện. Người không biến mất rồi hiện ra, Người đang đứng ở
đó; nhưng các môn đệ và chúng ta (vẫn đang ở trong đêm tối) không nhận ra Người.
Cho dù các môn đệ không nhận ra Người,
nhưng các ông vẫn vâng lời, làm theo điều Người dậy bảo mà thả lưới ở bên phải
mạn thuyền và kết quả là các ông thu được một mẻ cá kỳ diệu bao gồm 153 con thuộc
đủ mọi loại cá khác nhau. Trước kết quả này, người môn đệ được Chúa yêu thương
đã nhận ra người đứng trên bãi biển là Chúa. Ông lên tiếng cho các bạn đồng
nghiệp biết là “Chúa đó”. Vừa nghe bạn mình nói “Chúa đó”, Phê-rô với bản tính bộc
trực, thẳng thắn và mau mắn đã lập tức nhẩy ngay xuống biển bơi vào bờ đến với
Chúa.
Lời nói của người được Chúa thương
yêu và hành động của Phê-rô đã để lại cho chúng ta bài học vô cùng cao quí. Đó là
viêc nhận biết Chúa của chúng ta không dừng lại ở mặt cảm xúc; nhưng cần đuợc
thể hiện bằng hành động: đến để gặp Chúa.
Chúa Giê-su mời các ông cùng ăn sáng
đã được dọn sẵn. Thầy trò cùng ăn với nhau. Một bữa ăn sáng đơn sơ, thanh đạm
nhưng đầy tình thân, đã để lại trong tâm tư của các môn đệ một trải nghiệm thật
kỳ diệu, đến nỗi không một ai trong nhóm họ dám hỏi về thân thế của Người, vì tất
cả đều biết Người chính là Đức Chúa của họ, là chính Đức Giê-su, bằng xuơng bằng
thịt mà các ông đã theo Người trên con đường sứ vụ. Người không phải là bóng ma,
mà là Đấng đã chỗi dậy từ cõi chết.
Anh chị em thân mến,
Việc ra khơi của các môn đệ hôm nay
nhắc cho chúng ta nhớ lại điều mà Đức Giê-su đã tuyên bố khi kêu gọi các ông trở
thành môn đệ của Người, đó là “hãy theo
tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá.” (Mác-cô
1,17) Dù trong hành trình thi hành sứ vụ, Đức Giê-su đã gọi, chọn và huấn luyện
các ông từ những người đánh cá chuyên nghiệp trở thành những kẻ lưới người;
nhưng hiệu quả của việc tuyển chọn và huấn luyện chỉ có hữu hiệu sau khi Đức
Giê-su sống lại. Chúa Ki-tô Phục Sinh, trao ban Thần Khí, năng quyền và sức mạnh
để các ông ra khơi chài luới người về với gia đình Hội Thánh.
Như vậy, kết quả việc lưới cá hôm nay
cho chúng ta hiểu rằng cho dù con người có nhiệt tình và hăng say đến đâu trong
công việc truyền giáo mà thiếu Chúa, thì dù có đạt được thành quả hay chỉ tiêu
nào đó thì cũng chỉ là thành quả dựa vào sức mình; đến khi gặp phong ba bão
táp, những gì chúng ta xây dựng có thể sẽ bị sụp đổ tan tành. Việc làm như thế
có thể được ví như người xây nhà trên cát vậy. Cho nên, việc đầu tiên trước khi
ra khơi để rao giảng là nhận ra sự hiện diện của Chúa Phục Sinh, Đấng cùng đi với
mình rồi sau đó mới thả lưới.
Sau khi dùng bữa sáng xong. Chúa
Giê-su biết rằng đã đến lúc Người cần ủy thác cho một môn đệ trong nhóm đứng ra
đảm nhận vai trò lãnh đạo, thừa hành trách vụ của người Mục Tử nhân lành mà
Chúa Cha đã ủy thác. Đức Giê-su đã hy sinh mạng sống mình để yêu thương và bảo
vệ đoàn chiên mà Chúa Cha đã ủy thác cho Người thế nào thì giờ đây người kế thừa
trách vụ này cũng phải có tấm lòng hy sinh và yêu thương đoàn chiên như thế.
Nên trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giê-su đã ba lần hỏi Phê-rô “Anh có yêu mến
Thầy không?” Và Phê-rô đã ba lần đáp trả “Thầy biết con yêu mến Thầy.”
Cho dù trước đây, trong hành trình
Thương Khó của Đức Giê-su, Phê-rô đã ba lần chối là ông không hề biết Chúa. Nhưng
hôm nay, với năng lực và ân huệ của Chúa Phục Sinh, Phê-rô nhớ lại việc Thầy
làm và Lời Thầy dậy trong bữa tiệc ly: “Anh
em gọi Thầy là "Thầy", là "Chúa", điều đó phải lắm, vì quả
thật, Thầy là Thầy, là Chúa. Vậy, nếu Thầy là Chúa, là Thầy, mà còn rửa
chân cho anh em, thì anh em cũng phải rửa chân cho nhau.”
Đây chính là khuôn vàng thước ngọc để
thẩm định vị trí và ơn gọi của người lãnh đạo. Người lãnh đạo không dựa vào khả
năng hay sự khôn ngoan của bản thân; nhưng hoàn tòan được phát xuất từ sự đáp
trả về câu hỏi “anh hay chị, ông hay bà có yêu mến Chúa không?” Yêu mến thì ra
khơi, đến chỗ nước sâu cúi mình xuống múc nước mà rửa chân cho những người mà
Chúa đã ủy thác cho mình chăm sóc. Làm lớn là như thế, là quì xuống mà phục vụ
theo gương Thầy.
Anh chị em thân mến,
Sau khi suy niệm bài Tin Mừng về việc
Chúa đến với các môn đệ hôm nay. Giống như các môn đệ, chúng ta đã nhiều lần để
cho đêm tối lấn át nên không nhận ra sự hiện diện của Chúa Phục sinh, Đấng đang
đứng chờ đợi ta trên con đường mà chúng ta đang đi. Người hiện diện trong những
lúc chúng ta gặp khó khăn. Người có mặt khi chúng ta vui cũng như lúc buồn. Người
hiện diện khi chúng ta cô đơn và bí lối. Người ở đó và chuẩn bị bữa cơm tình
thương rồi mời chúng ta cùng ăn với Người. Người biết rõ các nỗi yếu đuối, các
cơn hoạn nạn, những lần chúng ta ngã gục, những giây phút chán nản, khiến chúng
ta thất vọng…
Tóm lại, trong mọi khoảnh khắc của cuộc
đời Người vẫn có mặt. Người đứng đó chờ đợi lời đáp trả của chúng ta trước câu
hỏi “anh chị em có yêu mến Chúa không?” Người hiện diện và biết chúng ta yêu mến
Chúa nên Người đã cho phép chúng ta thừa hành nhiệm vụ của Người trong vai trò
của người mục tử nhân lành, sẵn sàng hy sinh mạng sống vì yêu.
Vì thế, dựa vào hoàn cảnh cá biệt của
từng cá nhân, Chúa đã bộc lộ tình thương và sự chăn dắt của Người dành cho
chúng ta. Giờ đây, theo gương Người, chúng ta cũng được mời gọi ra đi, đến với
anh chị em trong hoàn cảnh của họ mà thể hiện tình yêu thương và sự chăm nom của
chúng ta dành cho họ; nhất là những người nghèo đói yếu đuối, đau khổ, lạc lối
hoặc đang gặp rắc rối.
Hãy chăm sóc nhau như Chúa đã chăm
sóc cho chúng ta. Amen! Alleluia.