Thưa anh chị em,
Trong mấy tuần vừa qua, chúng ta đã được
nghe tường thuật về các cuộc gặp gỡ giữa Đức Giê-su và người phụ nữ xứ
Sa-ma-ri-a, qua câu chuyện đó, Đức Giêsu đã mạc khải cho chúng ta biết Người là
nước truờng sinh, ai đến với Người sẽ không khát nữa. Bởi vì, khi gặp gỡ Đức
Giê-su mọi nỗi khát vọng của con người đều được Đức Giê-su lấp đầy và họ sẽ
không còn khao khát thêm điều gì nữa.
Sau đó, trong cuộc gặp gỡ với người mù
từ thủa mới sinh, Đức Giê-su làm cho ông ta nhìn thấy. Việc làm này khẳng định
điều Người đã phán ‘Ta là ánh sáng thế gian.’ Ánh sáng chiếu soi và dẫn con người
đến sự sống.
Các cuộc gặp gỡ này nhắc nhở cho chúng
ta nhớ lại các kinh nghiệm thực tế trong cuộc đời mình và Chúa. Đến và gặp gỡ
Chúa là những trải nghiệm trong cuộc sống của những kẻ tin. Đó là những kinh
nghiệm thực tế, không dựa vào sách vở hay kiến thức. Nhưng là cuộc gặp gỡ bằng
xuơng bằng thịt giữa những người khao khát và yêu mến lấp đầy sự thiếu thốn của
nhau.
Hôm nay qua dấu lạ làm cho La-da-rô hồi
sinh, Đức Giê-su trao ban một sứ điệp là chúng ta không cần chờ đến ngày sau hết,
khi thân xác được sống lại, chúng ta mới nhận được vinh quang của Thiên Chúa,
mà ngay lúc này, trong giây phút này, Chúa đã là sự sống và sự sống lại của
chúng ta. Tất cả chúng ta đều biết rằng sự chết là kẻ thù cuối cùng mà chúng ta
cần chiến đấu và triệt hạ. Và chỉ có Chúa, Đấng chiến thắng và đè bẹp sự chết mới
giúp chúng ta đạt được điều đó. Vì thế, trọng tâm của bài Tin Mừng hôm nay là
điều mà Chúa nói với Martha “Ta là sự sống lại và là sự sống, ai tin Ta, dầu có
chết cũng sẽ được sống. Và kẻ nào sống mà tin Ta, sẽ không chết bao giờ. Con có
tin điều đó không?”
Tôi tin! Nhưng trong cuộc sống, tôi phải
thể hiện niềm tin đó như thế nào.
Khi dấn thân vào cuộc sống theo chân Đức
Giê-su là lúc chúng ta được mời gọi đi con đường hẹp, con đường chết đi cho
‘cái tôi’, chết đi cho ý riêng, chết đi cho tính ích kỷ, rồi ra đi để quan tâm và
lo lắng cho người khác. Nói chung, chúng ta được gọi ra từ ngôi mộ để bước ra
cuộc sống tự do của những người làm con Thiên Chúa.
Vấn đề chính yếu, đối với chúng ta là
những người theo chân Chúa, trước hết không phải là việc chúng ta sẽ ra khỏi mồ
một ngày kia, mà ngay từ bây giờ, chúng ta đuợc mời gọi đi từ sự chết sang sự sống
bằng một đức tin gắn bó vào bản thân Đức Giêsu.
Tin vào sự sống lại không chỉ là việc
nhìn nhận những gì sẽ xẩy đến cho cá nhân mình sau khi chết. Nhưng đó là điều cần
được thể hiện ngay trong cuộc sống này. Niềm tin vào sự sống lại đòi buộc chúng
ta phải chọn lựa một cách sống phù hợp với niềm tin đó ngay trong lúc này.
Để minh họa cho suy tư nói trên, xin mời
anh chị em cùng nghe một chia sẻ tuy có vài điểm riêng biệt nhưng lại rất chung
chung, như sau
Ba tôi đã mất cách đây khoảng mười bốn
năm. Khi còn sống ba tôi rất ít khi nói về sự chết. Thật ra, ba tôi luôn sợ chết.
Ba tôi không dám nghĩ về nó, nhưng cuối cùng sự chết vẫn đến và cướp ba đi khỏi
vòng tay yêu thương của mẹ và anh chị em tôi. Có một điều may mắn là sự chết đã
đến với ba tôi thật nhẹ nhàng. Vào giai doạn cuối đời, ba tôi đã đi vào trạng
thái hôn mê, sự sống thể lý được trợ giúp bởi thuốc men cho đến khi ba tôi trút
hơi thở cuối cùng trước sự chứng kiến của mẹ và con cái. Tuy sợ chết nhưng ba
tôi rất thư thái và an bình khi ra đi.
Sau này, có dịp suy nghĩ về cuộc đời của
ba và quí vị trưởng thượng sống cùng thời với ba, tôi nhận ra một điều là các
ngài đã lớn lên dưới một nền giáo dục khiếp sợ Chúa. Các ngài đã được dậy bảo về
một vị Thiên Chúa tuy nhân từ nhưng rất công minh trong việc sửa phạt con cái.
Các ngài tin rằng cuối cùng, cho dù có cố gắng hoàn thiện đến đâu thì sau khi
chết các ngài sẽ bị trừng phạt vì cuộc sống tồi tệ của mình và bởi sự phán xét
ngay thẳng của Thiên Chúa.
Tôi đã từng nghĩ ba tôi là một người
nghiêm khắc, nhưng đến cuối đời, tôi có duyên được nhìn ba tôi bằng đôi mắt mới,
đôi mắt từ bi của Chúa Giêsu. Tôi thấy sự tuyệt hảo trong lối sống của ba. Ba
là người bạn đường tốt của mẹ, ba là một người cha đáng kính đã nuôi dậy tám
người con bằng hết sức của ba. Đời sống đạo của ba cũng không thể chê. Tôi thấy
ba rất trung thành và không bao giờ bỏ lễ ngày Chúa Nhật, siêng năng đọc kinh
sáng tối. Sống công bằng và chính trực.
Nhưng tôi không được nghe ba tôi tâm sự
hay kể cho chúng tôi nghe về mối quan hệ của ba với Chúa. Hình như, Chúa của
các ngài luôn ở trên cao, tuy rằng Chúa đã giáng thế, nhưng vẫn xa lạ. Đến với
Chúa phải bái lậy, cúc cung tận tụy và tôn thờ chứ làm gì có chuyện xếp Chúa
ngang hàng như người bạn đời bao giờ! Chúa của ba tôi và các cụ cùng thời với
ngài là một vị Chúa ở trên cao, luôn xa cách. Xếp Chúa ngang hàng với mình là một
việc làm đại bất kính, đáng bị trừng phạt.
Mối quan hệ như thế thì làm thế nào có
thể gọi là mối quan hệ nồng ấm và thân mật được! Tôi chủ quan nghĩ rằng ba tôi có
thể chưa từng có kinh nghiệm về mối quan hệ cá nhân giữa ba và Chúa. Chúa có
yêu thương ba thì vẫn là một khái niệm trừu tượng chứ không sâu sắc và thân mật!
Cuộc sống của ba tôi bị giam giữ trong
một kho tàng kiến thức về một vị Thiên Chúa chỉ biết phán xét và trừng phạt! Đã
có bao giờ ba tôi được nghe Chúa nói như đã nói với La-za-rô hôm nay: “Anh La-da-rô,
hãy ra khỏi mồ!” Rồi Chúa quay sang nói cho những người lãnh đạo đã chứng kiến
phép lạ rằng hãy cởi khăn và vải đã bó cuộc đời anh La-da-rô và để anh được tự
do.
Sự chết, ngục tù giam hãm Chúa đã được
tháo gỡ, hãy vui sống vì Thiên Chúa là Chúa của kẻ sống!
Thưa anh chị em,
Không cần phải chờ đến sau khi chết tôi mới tìm được chỗ tựa bảo đảm đưa tôi đến
cuộc sống vĩnh cửu. Hôm nay, ngay bây giờ, điểm tựa ấy được giới thiệu: Đức
Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa. Nhờ tin vào Người, tôi nhận thấy cái chết không còn
là một sức mạnh làm tôi phải thất vọng nữa. Tuy đó là định mệnh bi đát mà con
người phải gánh chịu. Nhưng chết lúc đó chỉ có tính cách tạm thời và đó là cửa
ngõ đưa tôi vào cuộc sống vĩnh cửu.
Trên thực tế, chúng ta vẫn nhìn thấy
và nhận ra bao dấu chỉ cho thấy sự chết đang tìm cách lan tràn, nhưng sự sống vẫn
mạnh mẽ vươn lên. Ở đâu tội lỗi tràn đầy thì ân sủng gia tăng gấp bội.
Dựa vào mình, sống theo tính ích kỷ, kiêu
ngạo và ảo tưởng, con người sẽ rơi vào thất vọng khi đối diện với những giới hạn
của thân phận thọ tạo. Đức Giêsu mời gọi chúng ta vượt qua những giới hạn này. Nhờ
sức mạnh của Thánh Linh, chúng ta can đảm buớc ra khỏi ngôi mộ đã chôn mình, cởi
bỏ những thứ ràng buộc đã trói buộc mình, trỗi dậy, bước ra và đi lo cho người
khác.
Chúng ta còn biết rằng lối sống quảng
đại và lo cho nhau là cách thức chúng ta làm chứng cho nhận lọai biết chúng ta
thuộc về Chúa, chứ không thuộc về ai khác. Mà đã thuộc về Chúa thì làm gì còn
chết; dù sống hay chết chúng ta đều thuộc về Chúa.
Thuộc về Chúa là lối sống hy sinh, cho
đi trong yêu thuơng. Đó là con đường dẫn chúng ta đến sự sống muôn đời. Uớc
mong mỗi người chúng ta biết áp dụng cách thức đó vào trong cuộc sống để cùng
bước đi với Chúa vào Giê-ru-sa-lem trong Tuần Thánh, cùng nhau bước vào hành
trình khổ nạn, hoàn tất ý định của Chúa Cha, Đấng sẵn sàng ban ơn cứu độ cho
chúng ta. Amen!
No comments:
Post a Comment