Anh chị em thân mến,
Trong phần kết luận của bài Tin Mừng tuần trước, Đức Giê-su đã nói
rõ cho mấy ông lãnh đạo của dân Do Thái biết rằng những người thu thuế và các
cô gái điếm là những người con ngoan ngoãn, vâng lời Thiên Chúa. Họ đã được mô
tả như người con bướng bỉnh ngoài miệng nhưng sau đó lại ngoan ngoãn đón nhận lời
rao giảng của Đức Giêsu và vâng theo ý muốn của Thiên Chúa. Trong khi đó, người
con thứ hai là hình ảnh của các thủ lãnh, ngoài miệng thơn thớt ‘dạ thưa, con
vâng’ nhưng cuộc sống lại bộc lộ sự chống đối, và đôi khi biến thành các hành
vi tàn ác như được mô tả qua câu chuyện tá điền sát nhân trong bài Tin Mừng hôm
nay. Câu chuyện như sau:
Có một ông chủ kia trồng được vườn nho. Ông rào giậu chung quanh.
Trong vườn ông khoét bồn đạp nho và một tháp canh. Các chi tiết này ám chỉ cho
chúng ta biết vườn nho thuộc về ông. Nhưng ông không tự mình trồng nho mà lại
cho các tá điền thuê để canh tác. Sau đó, ông trẩy đi phương xa cho đến mùa thu
hoạch mới sai sứ giả của ông đến để thu hoa lợi. Đến lúc này thì công việc kinh
doanh vẫn hoạt động bình thường, cho đến khi sự cố xẩy ra.
Trước khi tìm hiểu xem điều gì đã xẩy ra, xin mời anh chị em thử
tưởng tượng xem có người làm thuê nào dám hành hạ và đánh đập những sứ giả mà
ông chủ phái tới để thu hoa lợi hay không? Giả như những người đại diện của chủ
bị hành hạ thì ông chủ sẽ có thái độ như thế nào? Hơn thế nữa, với tình hình của
một quốc gia đang bị đô hộ thì người dân có quyền thế gì. Mọi thứ quyền lực thường
nằm trong tay đế quốc, qua trung gian của mấy ông chủ, những người có mối quan
hệ với đế quốc đang thống trị họ. Trong tình hình đó, ông chủ vườn nho (như mấy
ông chủ đồn điền) sẽ sai quân binh đến để dẹp bọn tá điền phản loạn, làm gì có
việc sai thêm nhóm khác và sau cùng lại gửi con ông đến để chịu chết như dụ
ngôn kể lại. Và, thật nực cười khi chúng ta nghe lý do mà họ giết cậu con trai,
đó là để đoạt gia tài mà cậu được thừa kế. Dù cậu có bị giết thì gia tài vẫn
thuộc quyền ông chủ, cho đến khi nào mới về tay những kẻ làm thuê.
Trong câu chuyện, chúng ta biết rằng: vườn nho thuộc về Thiên Chúa.
Người vẫn kiên tâm chờ đợi, không thu động nhưng rất tích cực, bằng cách tiếp tục
sai hết lớp thợ này đến lớp thợ khác đến để canh tác trong vườn nho của Người.
Sau cùng Người sai người con thừa tự, hy vọng rằng họ sẽ nể Người mà cộng tác với
người con đó. Nhưng than ôi! Họ đã nhẫn tâm giết luôn người con. Tuy nhiên, việc
con người nhẫn tâm và tàn ác cũng không thắng nổi sức mạnh và công trình của
Thiên Chúa. Thật vậy, Đức Giê-su đã nói: “…Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ lại trở
nên đá tảng góc tường. Đó chính là công trình của Chúa, công trình kỳ diệu trước
mắt chúng ta.” Tảng đá mà Đức Giêsu nói ở đây là chính bản thân Người, là thân
thể của Đức Ki-tô.
Sau khi kể xong câu chuyện, Đức Giê-su mới bộc lộ ý của Người qua
câu hỏi: Khi ông chủ vườn nho đến, ông sẽ làm gì bọn đã giết các sứ giả và người
con thừa tự của ông? Câu trả lời của họ thật rõ ràng: Ông sẽ tru diệt bọn ác
nhân và trao cho nhóm tá điền khác canh tác, để cứ khi mùa gặt đến, họ sẽ nộp
hoa lợi cho ông.
Sau câu trả lời thật rõ ràng, họ thấy chính họ trong câu chuyện. Họ
hiểu ý mà Đức Giê-su kể trong câu chuyện hôm nay. Người có ý mời gọi các vị
lãnh đạo, các chức sắc hãy nhận ra sứ điệp của Người mà thay đổi cách sống. Nhưng
họ không động lòng để hối cải. Than ôi, họ ngoan cố tiếp tục tìm cách bắt Đức
Giê-su!
Tuy nhiên, câu chuyện không kết thúc ở hành động khuớc từ của họ.
Thiên Chúa, Đấng làm chủ vườn nho tiếp tục mời gọi và sai các nhóm tá điền khác
đến để canh tác. Nói cách khác thì vườn nho không bao giờ bị bỏ hoang! Một ngôi
nhà mới sẽ được cất lên, một triều đại mới sẽ được khai sinh trên hòn đá tảng
là chính Đức Kitô. Đây chính là công trình của Thiên Chúa, Đấng làm chủ vườn
nho của Người.
Theo thiển ý của tôi, khi nhắc lại công trình của Thiên Chúa,
Thánh sử muốn đề cao quyền làm chủ vườn nho thuộc về Thiên Chúa. Người nhắc
chúng ta nhớ rằng Thiên Chúa có dự án của Người. Cho dù con người có bất trung
hay hành xử bất kính và bạo lực cũng không phá hủy được chương trình yêu thương
của Người.
Họ nghĩ là họ đã thành công trong ý đồ xấu xa của họ là loại bỏ Tảng
đá. Nhưng, với bàn tay của Thiên Chúa, do công trình của Người, tảng đá đó
trở nên tảng đá góc tường.
Họ nghĩ rằng họ đã giết được Con Thiên Chúa. Nhưng, Đức Giê-su
qua sự chết, Người đã chiến thắng thần chết. Qua việc chết đi cho ý riêng, Người
đã biểu lộ lòng vâng phục ý của Thiên Chúa. Sau cùng, Thiên Chúa đã siêu tôn
Người Con và tiếp tục làm chủ công trình của Người.
Thưa anh chị em,
Đối với các thành viên trong cộng đoàn của Thánh Mát-Thêu thì câu
chuyện này có thể được giải thích đó là việc dân Do Thái đã lạm dụng vai trò
canh tác vườn nho của Thiên Chúa. Họ được mô tả như những người làm thuê, nhưng
lại không chấp nhận thân phận của mình, trái lại họ đã cư xử như một ông chủ;
không có lòng nhân từ và kiên nhẫn. Với cách hành xử rất thô bạo, bằng bạo lực
họ đã cuớp quyền sở hữu, giết các sứ giả do chủ sai đến. Họ, từ vị trí của những
người làm công, đã thiết lập các qui tắc, rồi cuớp đoạt và tự hành xử như một
ông chủ. Họ tìm cách loại bỏ Người. Vì quyền lợi riêng tư nên họ đã từ chối đón
nhận Đức Giêsu và nguồn ơn cứu độ của Người.
Còn chúng ta, việc canh tác làm cho vũ trụ, vườn nho Hội Thánh, vườn
nho gia đình, cộng đoàn hay xã hội được đổi mới và phát triển là trách nhiệm và
phần vụ của mọi người. Phần vụ này không thuộc về riêng ai: Do Thái hay dân ngoại,
ai ai cũng được mời gọi. Chúng ta hãy hỏi mình rằng chúng ta đã sống như thế
nào để xứng đáng với vai trò mà Chúa đã trao phó trong công việc canh tác vườn
nho của Người? Nếu không tự xét mình và thay đổi thì chúng ta có thể giống như
hàng ngũ lãnh đạo mà Đức Giêsu đã nhắm đến trong bài Tin Mừng hôm nay!
Vẫn biết, cuối cùng thì Nước Thiên Chúa sẽ hiển thắng. Chúng ta
không đuợc phép thất vọng. Tuy nhiên, việc sinh hoa lợi là phần phúc mà Chúa
đang chờ đợi bàn tay con người. Hãy làm tất cả để vườn nho của Thiên Chúa, thân
thể của Đức Ki-tô được sinh hoa kết trái dồi dào và phong phú hơn!
Hãy nhớ rằng vườn nho thuộc về Thiên Chúa, vườn nho là của Người.
Chúng ta chỉ là những người cộng tác, hết nhóm này đến nhóm khác, hết thời này
đến thời kia, Thiên Chúa vẫn làm chủ. Và, cho dù chúng ta bất xứng, nhưng Thiên
Chúa luôn thành tín với dự án của Người. Đừng bao giờ có ý nghĩ chiếm hữu vườn
nho cho riêng mình. Đừng bao giờ để cho thành quả của công việc làm thay đổi
căn tính phục vụ của mình. Hãy sống trọn vẹn vai trò thừa tác, chu toàn bổn phận
của người cộng sự mà làm cho Danh Chúa được cả sáng và Vườn nho của Chúa, là
Thân Thể của Đức Ki-tô, được sinh hoa kết trái theo ý Người. Amen!
No comments:
Post a Comment