Cuộc đời Đức Giê-su là một cuộc hành trình di động không ngừng
nghỉ. Người là đường như Lời Người đã phán: Thầy là đường. Người còn là con đường
dẫn người ta đến với Cha. Con đường Người đi là cuộc sống Người. Đó không phải
là con đường rộng thênh thang với nhiều cạm bẫy, mà là con đường hẹp, con đường
hy sinh, con đường khổ nạn, con đường Thánh Giá. Vì thế, khi loan báo về con đường
đó, các môn đệ của Người đã không tài nào có thể đón nhận được.
Trong tình huống đó, cảnh tượng được mô tả trong trình thuật
Hiển Dung hôm nay đem đến cho các môn đệ nguồn sáng, sức mạnh để các ông có thể
bước đi trên con đường mà Đức Giê-su, Thầy của các ông đã loan báo và tự nguyện
đi vào. Đức Giêsu cho các môn đệ ‘nếm một chút’ ánh sáng vinh hiển của Người.
Ánh sáng đích thật này chỉ đuợc tỏ bầy trọn vẹn qua biến cố Phục sinh. Nhưng
trong phút giây này, trước mắt Người vẫn là hành trình khổ nạn chứ chưa phải là
vinh quang.
Nhìn như thế, chúng ta mới nhận biết rằng Chúa yêu thuơng,
săn sóc và lo lắng cho các môn đệ và chúng ta đến độ nào. Người hiểu các nỗi yếu
đuối của họ, Người biết lòng trí không ngay thẳng của những ai đang theo Nguời,
Người còn rõ ý định sai lạc muốn tìm kiếm địa vị như Gioan và Giacôbê, v.v...
Nhưng Người lại không thất vọng về họ. Vì thế, Người chuẩn bị cho các môn đệ đủ
sức để đối diện và đồng hành với cuộc khổ nạn của Nguời bằng cách cho họ ‘nếm một
chút’ vinh quang của Con Thiên Chúa. Kinh nghiệm độc nhất vô nhị này vô cùng
quí giá, nó sẽ nâng đỡ các môn đệ trên đường Thương Khó.
Thật vậy, kinh nghịệm ‘hiển dung’ đã giúp cho các môn đệ thế
nào thì ngày nay cũng giúp cho chúng ta như thế, miễn là chúng ta hân hoan đón
nhận đường Thương Khó và sau cùng là sự chết của Người. Vì chúng ta tin rằng tất
cả không dừng lại ở đó, nhưng còn mở ra một chân trời hạnh phúc và vinh hiển
trong ngày Phục Sinh.
Cho nên, trong hành trình đức tin, chúng ta rất cần những trải
nghiệm ‘Chúa hiển dung’ hôm nay. Một cách cụ thể, xin thưa với anh chị em một
vài chứng tích tuy rất bình thường nhưng lại đem đến những cảm nghiệm thật cần
thiết cho hành trình sống của chúng ta.
Có những bà mẹ đã nhận ra ơn gọi thật cao quí mà Chúa đã trao
ban cho bà qua những công việc thường nhật mà các bà thường làm trong công tác
của một người nội trợ. Nhìn thấy cảnh chồng con ăn ngon, hạnh phúc đầm ấm bên
bàn cơm do công sức của bà chuẩn bị, khiến cho cơn mệt nhọc duờng như biến mất,
còn lại trong phần sâu thẳm của tâm hồn bà là niềm vui, một niềm vui không sao
diễn tả được. Bà đã phải quay mặt đi để dấu những giọt lệ hạnh phúc đang sẵn
sàng trào ra trong đôi mắt ngập tràn hạnh phúc của bà. Bà hãnh diện và nhận ra rằng nhờ sự hy sinh của
bà mà gia đình mới vui như thế. Rõ ràng đó là một việc làm bình thường như mọi
ngày của cuộc sống, thế mà đến hôm đó bà mới nhận ra sự diệu kỳ và phi thường của
nó. Một khoảnh khắc, một kinh nghiệm thật diệu kỳ đã đến với bà qua công việc rất
bình thường.
Về đời sống thiêng liêng cũng thế, đã có thời điểm chúng ta
trải qua những kinh nghiệm thật đặc biệt, nhận ra sự hiện diện và can thiệp của
Thiên Chúa qua các việc rất bình thường. Trong những cuộc tĩnh tâm, nội dung
các bài giảng, sự tận tâm phục vụ và huớng dẫn của các anh chị em giúp khóa; đều
là các yếu tố giúp ta khám phá ra bàn tay và sự tác động của Thiên Chúa. Tác động
của Chúa mạnh đến độ chúng ta không cầm được nuớc mắt. Trong nỗi vui suớng được
thay đổi đó, chúng ta đã từng hứa như ý định của Phêrô, xin được ở luôn bên
Chúa trên núi, trong bài Tin Mừng hôm nay.
Nhưng, chúng ta đuợc mời gọi đi xa hơn, không dừng lại ở các
kinh nghiệm về những lần gặp gỡ mang nặng chất tình cảm đó. Việc chiêm ngưỡng
dung nhan vinh hiển của Đức Giêsu không làm chúng ta bị chóa mắt, hay quáng gà
rồi không còn nhìn thấy những thực tại ở trần gian nữa. Người mời chúng ta xuống
núi.
Chúa không còn thường xuyên Thần Hiện để con người nhận ra sự
hiện diện của Người như kinh nghiệm của Maisen và dân Israel xưa kia, Người
cũng không biến hình đổi dạng cho các Tông đồ nhìn thấy vinh quang cuả Người
như trong bài Tin Mừng hôm nay. Người đã trở thành con người như chúng ta và cư
ngụ giữa chúng ta. Người chính là Em-ma-nu-en, nghĩa là Thiên Chúa ở cùng chúng
ta mọi nơi mọi lúc. Đó là một điều thật diệu kỳ mà chúng ta cần khám phá luôn
mãi. Một sự đổi thay mà chỉ có ai ở trong Chúa mới nhận ra. Rồi từ đó, chúng ta
nhận ra ai ai cũng là hình ảnh của Thiên Chúa, và mọi sự Người tác tạo đều tốt
đẹp, rất dễ thương. Như thế thì cuộc đời đáng sống và đáng yêu hơn.
Vì thế, với những kinh nghiệm gặp gỡ Thiên Chúa - qua cầu
nguyện, các biến cố xẩy đến trong đời - đều là hồng ân giúp chúng ta trở về với
đời sống hàng ngày, đối diện với muôn ngàn thử thách, đắng cay bằng ánh sáng và
con tim mới. Với sự hiện diên của Đức Giêsu, không chỉ ở trên núi (Thánh),
nhưng ở mọi giây phút của cuộc đời; chúng ta sẽ chấp nhận cuộc sống với tinh thần
lạc quan, sẵn sàng chiến đấu mà không ngại gian khổ, chấp nhận những bất tòan của
chính bản thân để có thể thông cảm các nỗi yếu đuối và không hòan hảo của nhau,
rồi cùng đồng hành với nhau trên con đuờng mà Chúa đã đi qua.
Sau cùng, xin dung nhan của Chúa Hiển Dung hôm nay và nhất là
Ánh Sáng Phục sinh của Đức Chúa luôn dẫn lối chỉ đuờng cho chúng ta, để chúng
ta biết đón nhận và sống trọn vẹn mọi giây, mọi phút trong cuộc sống và tiếp tục
‘buớc theo’ và ‘cùng buớc’ vào dấu chân của Đức Kitô đã bước qua. Amen.
No comments:
Post a Comment