Trình thuật về viêc Chúa Phục Sinh tuần này có nhiều điểm giống với
bài Tin Mừng tuần trước của Thánh Gio-an. Đó là việc Chúa trao ban bình an để cất
đi phần nào nỗi sợ hãi của các môn đệ; rồi Chúa cũng cho họ xem họ xem chân tay
của mình và còn ăn trước mặt các ông. Các chi tiết này nói lên tính duy nhất,
liên tục giữa Đức Giêsu mà các ông đã gặp trong hành trình rao giảng và Chúa Ki-tô
Phục Sinh.
Tuy nhiên, bối cảnh của cuộc hiện ra lần này là việc các môn đệ nhận
ra Chúa lúc Người bẻ bánh và sứ mạng của họ phải chu toàn lại là những chi tiết
mới. Đây là các chi tiết thật quan trọng, cho nên ngoài những gì mà chúng ta đã
cùng nhau chia sẻ trong bài Tin Mừng tuần trước, tôi xin thêm vài suy niệm sau:
Trước hết chúng ta hãy nói
đến vai trò chứng nhân của các môn đệ.
Chúng ta vẫn tin rằng các lời Kinh Thánh đã chép về Đức Giê-su phải
được ứng nghiệm, và như thế sau 3 ngày Người sẽ từ cõi chết sống lại. Đó là việc
của Thiên Chúa và Đức Giê-su. Để cảm nghiệm được điều này, các Tông Đồ dường
như cũng cần có thời gian. Tuy nhiên chúng ta không được biết thời gian và tiến
trình biến đổi của các môn đệ từ những con người nhút nhát, sợ sệt thành các
chiến binh đầy can đảm, chuyên tâm lo việc làm chứng cho Chúa không màng đến sống
chết như thế nào?
Nhưng, có một sự thật hiển nhiên và vô cùng quan trọng, đó là đời sống
chứng nhân của các Ngài. Chính lối sống của chứng nhân đã củng cố lời rao giảng
của các ngài. Và, thật ngạc nhiên khi chúng ta nhận ra rằng trọng tâm lời rao
giảng của các Tông đồ không dựa vào những lời giảng dậy của Đức Giê-su; nhưng lại
được xây dựng trên nền tảng của việc Chúa chết và sống lại. Đây phải chăng là
kinh nghiệm của các Tông Đồ về một vị Thầy đang sống và cùng đồng hành với họ. Hơn
thế nữa, phải có một sức mạnh nào của Chúa Phục Sinh tiềm ẩn trong cuộc sống của
các Tông đồ đến nỗi dù trải qua bao gian nan, thử thách họ vẫn một lòng kiên cường
cho dù phải hy sinh ngay cả mạng sống, các ngài vẫn hiên ngang chỉ để làm chứng
rằng Đức Giê-su Ki-tô đã chịu khổ hình, đã chết và hiện đang sống với chúng
tôi; và chúng tôi hãnh diện là các chứng nhân của Người.
Nhìn lại ngay từ những ngày đầu tiên của Ki-tô giáo cho đến hôm nay,
chúng ta nhận ra rằng chỉ có một chứng cớ thuyết phục con người mọi thời đó
chính là đời sống chứng tá của các tín hữu. Với Chúa Phục Sinh, họ đã được biến
đổi, sẵn sàng quay lưng lại với các tiêu chuẩn của nền văn hoá sự chết, rồi quyết
tâm biểu dương văn hoá sự sống qua lối sống yêu thương để làm chứng cho thế giới
nhận ra rằng Người đang sống mãnh liệt trong lối sống của họ.
Và, chúng ta đã nhận ra
Người lúc bẻ bánh thế nào?
Khi nói đến việc nhận ra Chúa khi Người bẻ bánh là lúc chúng ta tin
và nhận ra sự hiện diện của Chúa trong bí tích Thánh Thể và trong Thánh Lễ. Quả
thực không sai!
Căn cứ vào sách Công Vụ Tông Đồ chúng ta nhận thấy việc bẻ bánh đã
có từ thời các Tông Đồ. Họ chuyên cần nghe giáo huấn của các Tông Đồ, luôn luôn
hiệp thông với nhau, siêng năng tham dự lễ bẻ bánh, và cầu nguyện không ngừng…
Họ sống hiệp nhất và yêu thương, mọi sự đều là của chung và ai nấy tiêu dùng
theo nhu cầu của mình… Khi làm lễ bẻ bánh tại tư gia, họ dùng bữa với lòng đơn
sơ vui vẻ. Họ ca tụng Thiên Chúa, và được người người thương mến. Và Chúa
cho cộng đoàn thêm nhiều người tin vào Chúa và được cứu độ. Qua đó chúng ta nhận
thấy việc bẻ bánh được thực hiện tuy với tâm hồn đơn sơ, nhưng lại rất thực tiễn.
Họ không chỉ tham dự các nghi thức nhưng còn chia sẻ lối sống và san sẻ cho
nhau tuỳ theo lợi ích và nhu cầu của từng người.
Lối sống này được nhấn mạnh như một lời mời gọi chúng ta nhìn lại việc
làm của mình! Viêc cùng nhau cử hành bữa tiệc Thánh Thể, bẻ bánh mà chúng ta gọi
là Thánh Lễ ngày nay có phản ảnh lối sống hiệp nhất và yêu thương của chúng ta
hay không? Bằng không thì chúng ta đang lập lại những gì mà anh chị em tín hữu
thuộc công đoàn Co-rin-thô đã phạm phải trước đây. Và sau đây là phản ứng và huấn
dụ của Thánh Phao-lô:
“…tôi chẳng khen anh em đâu, vì những buổi họp của anh em không đem
lại lợi ích gì, mà chỉ gây hại… Khi anh em họp nhau, thì không phải là để
ăn bữa tối của Chúa. Thật vậy, mỗi người lo ăn bữa riêng của mình trước,
và như thế, kẻ thì đói, người lại say. Anh em không có nhà để ăn uống sao?
Hay anh em khinh dể Hội Thánh của Thiên Chúa và làm nhục những người không có của?
Tôi phải nói gì với anh em? Chẳng lẽ tôi khen anh em sao? Về điểm này, tôi chẳng
khen đâu!”
Sau đó Thánh Phao-lô nhắc lại cho họ biết sự hiện diện của Chúa
Ki-tô Phục Sinh khi Người bẻ bánh. Rồi Ngài tiếp tục khuyên dậy họ cần xét
mình, biện phân để khỏi bị xét xử. “Cho nên, thưa anh em, khi họp nhau để dùng
bữa, anh em hãy đợi nhau. Ai đói, thì ăn ở nhà, kẻo anh em đến họp mà hoá
ra để bị kết án…” (1Cor 11: 17-34)
Như vậy việc nhận ra hay tin rằng Chúa Kitô Phục Sinh hiện diện qua
việc bẻ bánh thật cần thiết và quan trọng. Tất cả đã được lưu truyền và làm chứng
bởi đời sống của các chứng nhân qua bao thế hệ. Cho đến ngày nay, chúng ta vẫn
được mời gọi sống vai trò của những chứng nhân không chỉ bằng lối sống phụng vụ
nhưng còn bằng chính cuộc sống chia sẻ và yêu thương của chúng ta nữa.
Và khi thực hiện được như thế, chúng ta đã sống thật đúng như lời nhắn
nhủ của Chúa “Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế.” Và “Ở đâu hai ba người họp
lại nhân danh Thầy, thì có Thầy ở giữa họ.”
Sự hiện diện của Thiên Chúa ở giữa chúng
ta không bị giới hạn bởi không gian và thời gian. Thiên Chúa ở lại với chúng ta
mãi mãi vì Ngài là Em-ma-nu-en. Đó là tinh thần mà chúng ta mang đến cho nhau
qua bữa tiệc bẻ bánh. Không phải chỉ có chúng ta, nhưng Chúa Kitô Phục Sinh đồng
hành và cùng hiện diện với chúng ta nữa. Vì Danh Người mà chúng ta chia sẻ và yêu thương nhau. Và
chúng ta là những chứng nhân về các điều ấy.
Tóm lại, niềm tin của chúng ta dựa trên lối sống của các chứng nhân.
Họ đã và đang làm chứng về sự hiện diện của Chúa trong cuộc đời họ. Và qua những
lần bẻ bánh, chúng ta có bổn phận làm chứng cho nhau biết về sự hiện diện của
Chúa.
Nói chung, Chúa Phục Sinh chính là trung tâm của cuộc sống chúng ta
vậy. Amen
No comments:
Post a Comment