Trong bài Tin Mừng
tuần trước, Đức Giê-su đã dùng hình ảnh của cây nho và các cành nho để diễn tả
sự liên kết mật thiết mà người môn đệ không thể thiếu trong cuộc sống. Như cành
nho tiếp nhận nhựa sống từ thân cây nho thế nào thì cuộc sống của các tín hữu,
môn đệ của Chúa Phục Sinh cũng phải gắn liền với Chúa Giê-su như thế. Và một
khi chúng ta ở lại trong mối dây hiệp thông mật thiết với Chúa thì chúng ta
cũng được thúc đẩy ra đi để nối kết với anh em mình. Chúng ta chỉ có thể thực
hiện được các điều này khi chúng ta quyết định “ở lại trong tình thương của Chúa.”
Nhưng làm thế
nào để có thể ở lại trong tình thương của Chúa. Câu trả lời được tìm thấy trong
bài Tin Mừng hôm nay. Chúa dẫn chúng ta bước thêm một bước nữa, bước sâu xa
hơn, cụ thể hơn. Một bước đi không dựa trên lý thuyết nhưng bằng hành động. Đó
là việc chúng ta giữ các giới răn của Chúa, và giới răn của Chúa là: “Anh em
hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em.”
Tình thương là sứ
điệp căn bản cấu tạo và nuôi dưỡng sức sống của người môn đệ. Đó không phải là
điều chúng ta có thể sở hữu rồi trao ban cho người khác như trong cách diễn tả
của chúng ta như: “Tôi yêu anh, yêu chị, yêu em, yêu cha, yêu mẹ… hay con yêu
Chúa.” Khi nói với nhau như thế, chúng ta có thể ám chỉ và coi như tình yêu là
một thứ gì thuộc về mình rồi trao cho tha nhân.
Thật ra, sứ điệp
mà Chúa nói với chúng ta hôm nay không phải là tình yêu của chúng ta dành cho
Chúa mà là tình yêu của Thiên Chúa dành cho chúng ta. Ý nghĩa này quá rõ ràng qua
Lời Chúa phán hôm nay “Chúa Cha đã yêu mến Thầy thế nào, Thầy cũng yêu mến anh
em như vậy.”
Tình thương mà Đức
Giê-su ban phát hoàn toàn xuất phát từ Chúa Cha. Tình thương của Thiên Chúa
không lệ thuộc vào tình trạng của con người, có nghĩa là Thiên Chúa yêu tôi
không phải vì tôi tốt hay xấu, thánh thiện hay tội lỗi, giầu hay nghèo, sang
hay hèn, nam hay nữ, quí tộc hay thứ dân… Ngài yêu chúng ta vì bản chất của
Thiên Chúa là Tình yêu. Vì vậy, bất kỳ một khả năng yêu thương nào của chúng ta
cũng chỉ là sự mở rộng của Tình Yêu nơi Thiên Chúa. Và, một khi chúng ta yêu
nhau là lúc chúng ta được lôi kéo vào và sống trong tình thương của Thiên Chúa.
Như thế, vấn đề
đặt ra cho chúng ta suy nghĩ hôm nay là sống, chứ không phải là giải thích cho
người ta hiểu về sứ điệp Yêu Chúa và thương tha nhân như thế nào. Và đây cũng
chính là điều mà Đức Giê-su đã thực hiện trong cuộc sống. Người không chỉ dậy
chúng ta yêu Thiên Chúa và tha nhân mà thôi; nhưng bằng chính cuộc sống hiến
dâng Người đã làm chứng về điều mà Người đã dậy.
Với Chúa Giêsu
chúng ta tìm ra được một giải pháp của yêu thương, đó chính là không có tình
thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh mạng sống mình vì bạn hữu.
Chúa Giêsu đã hy sinh hiến mình trên thập giá để cứu độ chúng ta. Người đã chết
ngay khi chúng ta còn là tội nhân. Sự chết của Người là giải pháp giúp chúng ta
giao hoà với Thiên Chúa. Tình yêu hiến dâng của Chúa là một tình yêu chân chính
và vượt lên trên mọi thứ tình mà thế gian có thể ban tặng. Và đó cũng là mối
tình mà Người muốn chúng ta sống.
Thực tế lại
khác, phần đông trong chúng ta sống giới luật yêu thương của Chúa thật ơ hờ, chẳng
có một chút tâm huyết nào hết. Cũng không nên vơ đũa cả nắm. Cũng được đôi ba lần,
chúng ta có cơ hội diễn tả sự cảm thông, động lòng trắc ẩn, sợ mất mặt hay tìm
chút hư danh nên đã đóng góp ít công quỹ cho việc từ thiện, chia sẻ tiền của
giúp đỡ những người đau khổ và cùng khốn trong một vài trường hợp. Việc bác ái
của chúng ta vẫn còn bị luẩn quẩn trong quan niệm cân đo đong đếm và rất giới hạn.
Làm phúc nhưng muốn được nhớ tên và cần ghi danh. Đóng góp chút công sức và tiền
của nhưng phải được cám ơn. Tên tuổi phải được ghi lại trong các bia tạ ơn để người
ta biết đến! Đấy, việc bác ái để thể hiện tình thương của chúng ta theo kiểu
mua danh bán tước như thế thì làm sao gọi là chứng từ sống. Cách sống yêu
thương của chúng ta cũng quanh quẩn trong chính giới hạn, tính ích kỷ, thỏa mãn
cái tôi của mình thì làm sao có thể gọi là chứng nhân được!
Trong Giáo Hội,
chúng ta thấy rất nhiều gương sáng của các đấng đã sẵn sàng hy sinh tất cả, thể
hiện tình thương yêu mà các ngài đã cảm nhận từ Thiên Chúa, ra đi phục vụ người
nghèo khó.
Như trường hợp của
cha Thánh An Phong. Trước tiên ngài là linh mục triều. Sau nhiều ngày tháng miệt
mài nhiệt tâm phục vụ tại các họ đạo khiến ngài bị kiệt sức. Vì thế bác sĩ buộc
ngài và các bạn đồng hành phải đi dưỡng sức tại Scala thuộc xứ Naples. Vị trí
và phong cảnh của Scala thật trữ tình, nó nằm trên một ngọn núi hướng ra mặt biển,
không khí thật trong lành. Quả là nơi lý tưởng để nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, phong
cảnh trữ tình và không khí trong lành như thế cũng không quyến rũ được ngài.
Trái lại, chính những ngọn gió đó đã làm thay đổi đời ngài. Vì vừa đến nơi
Thánh An Phong đã nhận thấy những người nông dân, kẻ chăn chiên và dân chúng tại
Scala bị bỏ rơi, không người chăm sóc.
Nhìn thấy hoàn cảnh
của dân chúng như thế, cha Thánh An Phong và các bạn đồng hành động lòng thương
rồi tụ họp những người nghèo khó trong vùng lại. Ngài dậy dỗ và chuẩn bị cho họ
lĩnh nhận các bí tích. Nghe tiếng ngài, dân chúng thuộc các vùng lân cận lũ lượt
kéo đến để nghe giảng dậy.
Phát xuất từ
tình yêu của Thiên Chúa, đứng trước tình hình thực tế, với một nhu cầu cần thiết.
Cha Thánh An Phong và các bạn đồng hành đã nhận ra việc phải làm, nên đã quyết
định tụ họp anh em cùng chí hướng thành lập nhà dòng, đó là Dòng Chúa Cứu Thế
chuyên lo cho những người bị bỏ rơi, những người nghèo khó.
Trong thời gian
gần đây, chúng ta nghe nhiều về những công tác hoạt động phục vụ người nghèo của
các nữ tu thuộc dòng mà mẹ Tê-rê-sa thành Calculta đã sáng lập. Mẹ vốn là một nữ
tu dòng Loreto, chuyên lo việc giảng dậy. Trên đường đi tham dự tĩnh tâm, Mẹ chứng
kiến không biết bao nhiêu trẻ em bị bỏ rơi, những người già nua chết cô đơn
trên vệ đường mà không có thân nhân ở bên để vơi bớt những nỗi khổ đau cuối đời
họ. Cho nên, vì những người nghèo khó và cho họ, nhất là được thôi thúc bởi tiếng
gọi yêu thương, mẹ đã từ bỏ nếp sống an toàn trong một tu viện chuyên lo giảng
dậy cho các trẻ em thuộc giai cấp thượng
lưu, bắt đầu lại bằng việc dấn thân vào các hang cùng ngỏ hẻm để phục vụ người
cùng khốn. Hiện nay số người theo chân mẹ hầu như có mặt trên toàn thế giới. Đối
với mẹ và các nữ tu thuộc dòng mẹ chỉ biết sống cho và sống với những người
nghèo đang đau khổ.
Trở về những
ngày đầu tiên, anh em tín hữu tiên khởi đã sống theo lối sống của Chúa để làm
chứng, khiến cho những người chung quanh kháo láo với nhau rằng: Kìa xem, họ
yêu thương nhau là chừng nào. Từ việc chứng kiến lối sống diệu kỳ của các tín hữu,
những người chung quanh mới đi tìm hiểu xem anh em tín hữu thuộc giáo đoàn tiên
khởi đã dựa vào đâu mà có lối cư xử với nhau tốt đẹp dường ấy.
Ngày nay, những
người chưa tin sẽ tin nếu chúng ta đủ chứng từ cho họ nhận thấy Tình Yêu của
Thiên Chúa hoạt động nơi mình. Tình yêu đó sẽ thúc đẩy chúng ta đến với nhau,
yêu thương nhau như Chúa đã yêu, để mọi người nhận biết chúng ta là mộn đệ của
Thầy. Vì chúng ta yêu thương nhau. Amen!
No comments:
Post a Comment