Để bắt đầu bài suy niệm tuần này, xin chia sẻ đến quí vị một
sự kiện. Số là, vào một buổi học Giáo Lý trong Mùa Vọng, lúc thầy giúp xứ đang
giải thích về ý nghĩa của Mầu Nhiệm Nhập Thể, thì có một anh Giáo lý viên đã hỏi:
“Thưa Thầy, giả như Đức Giêsu không nhập thể, không chết và không sống lại thì
Thiên Chúa có đường lối nào khác để bộc lộ và ban ơn cứu độ cho con người hay
không? Vẫn biết câu hỏi chỉ là một sự giả định, nhưng nội dung của câu hỏi cũng
khiến cho chúng ta cần suy nghĩ. Với quyền năng vô biên của Thiên Chúa thì Ngài
làm gì chẳng được, nhất là làm sao Ngài có thể từ chối việc ban ân huệ và chuộc
tội cho chúng ta! Nhưng thực hiện kỳ công như thế mà không cho chúng ta thấy
hay cảm nhận được thì nào có ích gì! Do đó, việc mang lấy thân phận con người
là một việc cần thiết. Đã là người thì cần có cha có mẹ, anh em họ hàng, bà con
láng giềng… Tất cả các điều đó nói lên lịch sử tính của người đó.
Việc Thiên Chúa can thiệp được thể hiện trong lòng người và
giữa dòng đời. Đức Giê-su là một nhận vật lịch sử. Ngay cả sử gia người Do Thái
Josephus đã phải ghi nhận về sự xuất hiện của Người. Nhưng còn hơn thế nữa, công
trình cứu độ và giải thoát ấy được Thiên Chúa ra tay hiện thực và trao ban cho
dân Người, với sự cộng tác của mọi loài, mọi vật, y như trong biến cố xuất hành
đưa dân Chúa giải thoát khỏi Ai Cập.Ngài đã ra tay gạt bỏ mọi chướng ngại, khó khăn
để hoàn thành ý định Ngài.
Trong cùng một ý tưởng đó, bài Tin Mừng hôm nay giới thiệu và
trình bầy cho chúng ta biết về sứ mạng của Gio-an Tẩy Giả. Ông đã được sinh ra
trong gia đình của ông bà Da-ca-ria a và Ê-li-sa-bét. Lời của Thiên Chúa đã đến
với ông vào “năm thứ mười lăm dưới triều hoàng đế Ti-bê-ri-ô, thời Phong-xi-ô
Phi-la-tô làm tổng trấn miền Giu-đê, Hê-rô-đê làm tiểu vương miền Ga-li-lê, người
em là Phi-líp-phê làm tiểu vương miền I-tu-rê và Tra-khô-nít, Ly-xa-ni-a làm tiểu
vương miền A-bi-lên, Kha-nan và Cai-pha làm thượng tế,“
Các chi tiết này làm nổi bật lịch sử tính của Gio-an Tẩy Giả.
Ông đã xuất hiện trong lịch sử. Ông được kêu gọi và thực hiện sứ mạng ngay
trong môi trường sinh sống của ông. Ơn gọi và sự trưởng thành trong sứ mạng của
ông đưọc xuất phát nơi ông sinh ra và lớn lên. Ngày hôm nay, những người theo
truyền thống Kitô giáo xưng tụng ông là Thánh nhân. Từ nguyên thuỷ, ông là người
Do Thái, là ngôn sứ, thuộc dòng giống Hebrew chính hiệu. Sứ mạng của ông là tiền
thân của Đấng Cứu Thế. Lời của ngôn sứ I-sa-i-a đã ứng nghiệm trên sứ mạng của
ông là “hãy dọn sẵn con đường cho Đức Chúa, sửa lối cho thẳng để Người đi”.
Và bối cảnh
mà Gio-an nhận sứ mạng là hoang địa. Hoang địa hay sa mạc là nơi mà dân Do Thái
đã trải qua các cuộc thử thách. Chính tại nơi đó họ cảm nhận đuợc tình thương của
Thiên Chúa hơn bao giờ hết. Áp dụng vào hoàn cảnh và cuộc sống của chúng ta,
tôi nhận ra một điều là chỉ ở trong hoang địa chúng ta mới được hạnh phúc nhìn
thấy Thiên Chúa. Tức là ở những nơi chúng ta trút bỏ hoàn toàn các mặt nạ của
mình, trút bỏ kiêu ngạo, lo lắng, phân tán để lắng nghe Lời Chúa. Nếu chúng ta
còn đeo những mặt nạ nói trên thì không thể có cơ hội nhìn thấy Người. Và đây
là bài học thứ nhất: Hãy trút bỏ mặt nạ, sống thật với chính
mình, không giả hình, không gian dối để được nên một với Chúa và dễ dàng tiếp cận
nhau hơn.
Sứ điệp và sứ mạng của Thánh Gio-an Tẩy Giả được trình bầy
vào Chúa nhật thứ hai và thứ ba trong các Mùa Vọng như một lời nhắc nhở chúng
ta về sứ mạng của mình. Noi gương Ngài chúng ta được mời gọi ra đi để công bố
cho những người chung quanh là hãy ăn năn, hãy dọn đuờng để chào đón Chúa Cứu
Thế và tin vào Người.
Nói khác đi, khi nhìn lại việc Thiên Chúa gọi Gio-an Tẩy Giả
cũng là lúc chúng ta nhớ lại ơn gọi của mình. Sáng kiến bắt nguồn từ Thiên
Chúa. Ngài đi bước trước, đến trong hoàn cảnh của mỗi người chúng ta. Ngài
không xuất hiện từ xa nhưng hiện diện ngay trong môi trường chúng ta sống, đến
trong hoàn cảnh của từng người,
không phân biệt lương hay giáo. Như Gio-an, chúng ta hãy mở lòng ra để đón
nhận. Bằng một công thức rất trang trọng, Thánh Luca đã giới thiệu sứ mạng của
Gio-an được xuất phát và thúc đẩy bằng Lời Thiên Chúa. Và chúng ta đã đuợc gọi bởi Lời
Chúa, thì để hoàn thành sứ mạng chúng ta cũng cần đuợc nuôi duỡng bằng
Lời để phục vụ Lời, như Đức Giê-su đến để loan báo Lời Thiên Chúa và phục vụ
Thiên Chúa vậy!
Như Gio-an Tẩy Giả, chúng ta đuợc gửi đến những nơi khác
nhau, tìm gặp những ai chưa tin, mời gọi họ nhận ra ân huệ của Thiên Chúa đang
hoạt động nơi họ, và sau cùng là chào đón Đấng Cứu Thế. Muốn hoàn thành sứ mạng
này, chúng ta phải ra đi làm chứng bằng chính cuộc sống của mình. Con
người của xã hôi hôm nay yêu chuộng nhân chứng hơn là lời nói xuông. Chúng ta
loan báo điều chúng ta tin và niềm tin của chúng ta được phát sinh từ các trải
nghiệm trong cuộc sống. Làm chứng bằng chính cuộc sống mình bao giờ
cũng đem đến hậu quả bền vững hơn.
Giống như Gio-an
Tẩy Giả, chúng ta không kêu gọi sự chú ý đến chính mình. Chúng ta đến để giới
thiệu và chỉ cho người ta thấy con đường của Chúa. Từ bỏ vinh dự cao quí và lui
về phía sau để Thiên Chúa thực hiện dự án của Ngài qua sứ mệnh mà chúng ta đã
lĩnh nhận là điều tuy cần thiết nhưng rất khó thực hiện. Qua hành động như thế,
chúng ta không hoạt động cho vinh quang của mình mà làm cho Danh Chúa được cả
sáng hơn.
Như vậy, con đuờng mà chúng ta chuẩn bị cho Chúa đến là con
đuờng đức tin, con đuờng của niềm vui; một niềm vui phát xuất từ bên trong phần
sâu thẩm của tâm hồn và chỉ dành cho những ai đã đuợc Chúa chiếm đoạt. Trong sự
tự do chúng ta đành mất tất cả để dành phần ích lợi cho anh em.
Tóm lại, trong tinh thần của Mùa Vọng năm nay, với gương sáng
và việc chu toàn sứ mạng của Gio-an Tẩy Giả giúp cho chúng ta nhớ lại ơn gọi của
chính mình. Chúng ta không chỉ đuợc kêu gọi ăn năn và sám hối để chuẩn bị tâm hồn
Mừng Lễ Giáng Sinh mà thôi đâu. Hơn thế nữa, đây là cơ hội để chúng ta đào
sâu và làm sáng tỏ ơn gọi đuợc xuất phát từ Lời Thiên Chúa, Đấng đã kêu gọi ta
đến để phục vụ Lời. Người đã đến trong hoàn cảnh của từng người, với tất
cả giới hạn của thân phận gắn liền với đổ vỡ và tội lỗi của mình. Chính trong vùng
đất khô cằn như hoang địa như thế, Thiên Chúa đã cất nhắc chúng ta lên, cho
phép chúng ta tham dự vào sứ vụ của Người. Vì thế, chúng ta phải ra đi, không
chỉ là tiền thân của Đấng Cứu Thế mà còn là hiện thân của Người, Đấng đã từ bỏ
và chấp nhận mất tất cả để đem lại ơn cứu độ cho mọi người, không loại trừ một
ai.
Như vậy, nhiệm vụ của chúng ta thật nặng nề. Tuy nhiên, Đấng
Cứu Thế đã đi trước để dọn đuờng. Người đã hoàn thành sứ mạng này. Vì thế, trong
Mùa Vọng này, chúng ta không chỉ dọn đường cho Người đến mà hãy buớc vào con đuờng
của Người. Con đuờng yêu thương và đón nhận. Con đường tự hiến và hy sinh. Con
đuờng tha thứ và chấp nhận. Con đuờng của sự thật để nhận ra tất cả là của Người.
Và, khi cùng dắt nhau đi trên con đuờng của Chúa, tâm hồn chúng ta sẽ rộng mở để
đón nhận nhau, nhận ra sự hiện diện của Chúa Cứu Thế nơi tha nhân. Người đã đến
giữa chúng ta, trong lòng người và giữa lòng đời. Và nếu chúng ta không nhận ra
Người trong cuộc sống của nhau thì việc dọn đuờng để chuẩn bị cho việc mừng Lễ
Giáng Sinh cũng là việc làm chiếu lệ, theo thói quen.
Xin hãy mở mắt chúng con nhận ra Người nơi anh em không chỉ
trong Mùa Vọng này, nhưng là trong mọi khoảnh khắc của cuộc đời và nhất là
trong các bữa tiệc Lòng Mến mà chúng con đến để trao gửi Chúa cho nhau. Amen!
No comments:
Post a Comment