Kính
thưa anh chị em,
Có
câu nói rằng: “Thiên Chúa chỉ cần một ngày để đưa dân Do Thái ra khỏi Ai Cập;
nhưng Ngài lại dùng đến bốn mươi năm để đưa sinh hoạt, văn hoá, và lối sống của
người Ai Cập ra khỏi người Do Thái.” Ý nghĩa của câu nói trên là đoạn đường về
đất hứa tuy ngắn, nhưng Thiên Chúa cần bốn mươi năm để thanh luyện và giáo dục họ
thoát khỏi các tập tục, lề thói mà họ đã bị nhiễm bên Ai Cập mà trở về với đặc
tính dân riêng của Thiên Chúa và nhận ra sự chăm sóc của Ngài. Chúng ta cũng thế,
Thiên Chúa luôn kiên nhẫn chờ đợi và hiện diện với chúng ta trong mọi tình huống
của cuộc sống để giáo dục và giúp chúng ta nhận ra Chúa là Tình Yêu, là của ăn
nuôi sống con người.
Hôm
nay trong bài đọc thứ nhất, chúng ta nhận ra tính hờn dỗi và hay kêu trách của
dân Do Thái. Cái gì cũng muốn. Họ chỉ muốn Thiên Chúa làm theo ý của họ. Khi còn
bị làm nô dịch bên Ai Cập thì cầu xin Thiên Chúa giải thoát họ, đến khi đối diện
với cơn đói khát trong sa mạc thì lại kêu trách, chẳng thà chết no bên nồi thịt
tại xứ Ai Cập còn hơn là chết đói ở nơi hoang vu này.
Tâm
tình đó dường như cũng xuất hiện trong bài Tin Mừng hôm nay. Sau khi được chứng
kiến dấu lạ Chúa làm và bụng được no nê, đám đông bèn đi tìm Người. Khi tìm thấy
Người và nghe qua cuộc đối thoại giữa Đức Giê-su và họ, chúng ta mới thấy rõ lý
do thầm kín bên trong cuộc săn tìm này. Họ tìm Chúa không phải để ca tụng vinh
quang và quyền năng của Thiên Chúa qua việc Người vừa làm. Họ tìm Người vì nhu
cầu được thỏa mãn, vì bụng được no nê. Họ chỉ dán mắt vào của ăn vật chất cần
cho thân xác, cho nên đã không nhận ra tình yêu của Thiên Chúa qua dấu lạ Bánh
hóa nhiều mà chúng ta mới nghe tuần trước. Thiên Chúa đã ban bánh cho họ để
nuôi dưỡng thân xác thể lý của họ, nhưng nhu cầu của thân xác không phải là tất
cả những gì họ và chúng ta cần quan tâm; còn một điều cao quí hơn, đó chính là
tình thương của Thiên Chúa dành cho chúng ta qua từng biến cố của cuộc sống.
Phần Đức
Giê-su, tuy Người đã chạnh lòng, tâm hồn Người rối bời trước cảnh tất bật, lang
thang trong cuộc tìm kiếm người chăn chiên của đám đông. Nhưng, không vì thế mà
Người chiều theo các yêu cầu vật chất của họ. Người có thể làm thêm vài phép lạ
‘bánh hoá nhiều’ khiến họ khỏi đói. Rồi sau này họ sẽ ra sao! Bánh ăn rồi sẽ phải
đói. Nuôi ăn một vài bữa chứ ai nuôi cả đời. Vì thế, Đức Giê-su muốn dậy họ nhớ
rằng thay vì tìm bánh nuôi ăn tạm thời thì hãy nỗ lực tìm bánh hằng sống, đó
chính là Đức Giê-su. Người đến để thực hiện ý định của Cha Người. Ý của Cha Người
là qua Đức Giê-su, Thiên Chúa muốn họ tìm những gì sâu xa và trường tồn hơn.
Người nói: “Việc Thiên Chúa muốn cho các ông làm, là tin vào Đấng Người đã sai
đến.”
Thưa
anh chị em,
Như
thế, điều duy nhất mà Đức Giê-su muốn là chúng ta hãy tin vào Người. Tin ở đây
không chỉ tóm gọn như một nhân đức hay là chấp nhận một số tín điều nào đó
trong Hội Thánh. Nhưng niềm tin cần được thể hiện bằng công việc mà Thiên Chúa
muốn chúng ta làm.
Tin Đức
Giê-su là Đấng nuôi sống chúng ta. Tin vào Lời Người phán hôm nay rằng ‘ai đến
với tôi, không hề phải đói; ai tin vào tôi, chẳng khát bao giờ!’ Vì chính Người
là Bánh trường sinh, là nguồn sống cho chúng ta đến với nhau. Muốn đến với nhau
thì chúng ta cần đến với Chúa truớc. Đến với Chúa là một hành động của niềm
tin. Tin rằng Chúa ở trong ta. Tin rằng việc siêng năng đón nhận ‘Mình Thánh
Chúa’ không làm cho mình thánh thiện hơn, mà là trở nên giống Chúa, nên một với
Chúa. Nên một với Chúa không phải để cho mình trọn hảo, nhưng đó là nguồn động
lực thúc đẩy chúng ta đến với nhau như là anh chị em một nhà, cùng chia sẻ một
niềm tin, cùng đến và trao cho nhau một lòng mến. Có như thế, chúng ta mới đủ
can đảm và dũng mạnh chia sẻ cuộc đời mình cho nhau.
Nhưng,
nhìn vào thực tế và với lòng can đảm chúng ta phải nhận định rằng đã có bao
nhiêu người sống đúng lời mời gọi của Chúa hôm nay! Đến với Chúa qua việc siêng
năng đón nhận ‘Mình Thánh Chúa’ thì nhiều, nhưng mấy ai trong chúng ta đã để
cho ‘Bánh’ mà chúng ta lĩnh nhận biến đổi chúng ta giống Chúa Ki-tô, để trở
thành của lễ hiến dâng cho Thiên Chúa và san sẻ cuộc đời cho nhau và cho thế giới;
hay là chúng ta lại hành xử giống như người Do Thái, chỉ biết đến với Người nhằm
thỏa mãn nhu cầu riêng của mình. Thậm chí, có một số người lập ra các bảng
thông kê, những bó hoa thiêng ghi lại bao nhiêu lần họ đã rước lễ để báo cáo
thành tích và cùng tôn vinh nhau. Như vậy, liệu chúng ta có khác người Do Thái
cùng thời với Đức Giê-su hay không?
Tuy
nhiên, không vì các hiện tượng tiêu cực đó mà chúng ta quên đi các giá trị cao
siêu mà Mình Thánh Chúa đã đem lại cho chúng ta. Tôi vô cùng ngưỡng mộ và kính
phục thái độ của một số người khi đón nhận Thánh Thể Chúa. Chúng ta không cần
biết họ là ai? Quá khứ họ ra sao? Nhưng chỉ nhìn thái độ cung kính với lòng mến
yêu khi đón nhận, chúng ta cũng nhận ra sức mạnh của Đức Ki-tô trong tấm bánh
đã tác động và ảnh hưởng trong cuộc sống họ ra sao.
Đó là
chưa kể đến một số trường hơp ngoại lệ mà tôi nghe đuợc trong các trại cải tạo.
Cho dù vẫn biết rằng việc cử hành và đón nhận Thánh Thể Chúa sẽ đem lại thêm
nhiều nguy hiểm cho anh chị em đang bị giam cầm tại các nơi đó. Nhưng nếu họ
không nhận ra đó là nguồn sống đích thật thì mấy ai trong anh chị em có đủ can
đảm để làm những việc liều lĩnh như thế. Tôi luôn dành cho họ lòng mến yêu và cảm
phục.
Thật
vậy, cùng với họ, chúng ta tin Đức Giê-su, Đấng không chỉ làm ra bánh nuôi
chúng ta, nhưng chính Người là của ăn đích thật, không chỉ bẻ ra một lần mà từng
giây từng phút đã trở thành mảnh vụn nuôi sống và hoà tan vào trong cuộc sống của
những người môn đệ, những kẻ đặt trọn niềm tin và cuộc sống vào tay Người cho
tha nhân.
Khi
xưa, Đức Giê-su đã dùng cả cuộc đời để chỉ dâng một Thánh Lễ! Hôm nay, từng
giây từng phút trong lòng Hội Thánh đang có hiến lễ được dâng. Vì vậy, anh chị
em hãy tin rằng, trong từng hơi thở sống động của Hội Thánh, hoà chung với mọi
diễn biến xẩy ra trong vũ trụ này, ngay cả sự bấp bênh mà chúng ta đang phải đối
diện trong thời đại dịch, Đức Giệ-su đang dùng và biến chúng ta thành những miếng
bánh, do chính Người bẻ ra, để nuôi sống nhau, đặc biệt cho những ai tin Người
là Bánh trường sinh, là Đấng ban sự sống. Amen!