Wednesday, 7 September 2022

LÒNG THƯƠNG XÓT CHÚA TỒN TẠI MUÔN ĐỜI


Ba dụ ngôn trong bài Tin Mừng hôm nay nói về tình yêu và lòng thương xót của Thiên Chúa, qua Đức Giê-su, Đấng đến làm bạn và kêu gọi những kẻ tội lỗi ăn năn trở lại. Tuy nhiên hành động của Người lại làm cớ vấp phạm cho những người tự nhận mình là người công chính. Đức Giê-su muốn nhắc cho họ nhớ lại rằng: Trước mặt Thiên Chúa, ai cũng đáng được coi trọng. Người không coi thường ai, xem ra kẻ có tội lại đáng thương hơn. Không ai có thể thay thế ai. Chín mươi chín con chiên đang sống yên lành cũng không được coi trọng hơn một con chiên bị lạc. Chưa kể khi chiên được chăn theo bầy thì sức ảnh hưởng của con chiên đi lạc có thể tạo thành mối nguy hiểm cho cả đàn chiên rồi kéo các con khác cùng đi theo. Lòng thương xót của Người bao la hơn việc tính toán giữa số một và số chín mươi chín xem số nào lớn hơn!

Tương tự như thế, cách cư xử của Thiên Chúa nơi Đức Giê-su thì giống như bà nhà quê trong dụ ngôn hôm nay. Bà bị mất chỉ một đồng xu; thế mà đã thắp đèn, quét nhà, lục lọi để tìm kiếm cho được đồng tiền mà bà ấy đã bị mất. Không lẽ đồng xu này lại có giá trị hơn các đồng xu khác chăng? Không hẳn như thế; nhưng chắc một điều là nếu bà không tìm thấy đồng tiền bị mất thì các đồng xu kia cũng chỉ là những đồng tiền rời rạc trong một sâu chuỗi bị đứt. Vì thế, bà phải tìm, không chỉ vì giá trị của đồng xu, cho bằng sự nối kết của các đồng xu và tâm tình hân hoan và vui mừng khi bà tìm thấy.

Và điều này cũng thật xác đáng khi chúng ta áp dụng vào hoàn cảnh của gia đình mà một thành viên bỏ nhà ra đi. Gia đình sẽ mất đi bầu khí gia đình mỗi khi nhớ đến hình ảnh và dáng vẻ của người đã ra đi. Lòng thương xót của Chúa là như thế. Lúc nào cũng ngóng trông và chờ đợi sự hiện diện bằng xương bằng thịt của người vắng mặt. Có tâm tình như thế, chúng ta mới hiểu được nỗi vui mừng khi gặp lại người đã bị mất.

Chúa Giê-su xử dụng các câu chuyện này để giải thích cho những người Pha-ri-siêu và cho mỗi người chúng ta hiểu rõ lý do tại sao mà Người lại mở lòng ra đón nhận những người tội lỗi và đồng bàn với họ. Tất cả đều có kinh nghiệm này, con chiên bị lạc, đồng xu bị mất và việc đi lạc của cậu con thứ đều không quan trọng bằng việc tìm kiếm và niềm vui của Thiên Chúa khi tìm thấy họ.

Vì thế, thưa anh chị em,

Sứ điệp của bài Tin Mừng hôm nay giúp cho chúng ta tin tưởng và sống trong hy vọng rằng cho dù bản thân và cuộc sống của mình có ra sao, Chúa vẫn yêu thương và săn sóc ta. Chúng ta không bị ruồng bỏ, cho dù đã phạm lỗi lầm. Trái lại hãy nhận ra ngay trong giây phút bị mất hướng, đi lạc hay bị đổ vỡ Chúa vẫn đang ôm ấp chúng ta trong tình yêu và lòng thương xót của Người.

Các dụ ngôn hôm nay còn mời gọi chúng ta cộng tác với Thiên Chúa trong việc tìm kiếm những người bị lạc, không cần biết họ là ai và cuộc sống của họ ra sao. Thương xót vì đã được xót thương. Giống như thế, niềm vui khi được Chúa ôm ấp vỗ về sẽ trở thành động lực thúc đẩy chúng ta chia sẻ niềm vui đó cho nhau. Trong giây phút đó, niềm vui tăng gấp bội. Vui vì được Chúa yêu và còn gì vui hơn khi biết người thân đang đi lạc cũng được Chúa yêu qua mình. Thật vậy, đây là một kinh nghiệm sống thật tuyệt vời mà không ai có thể giữ cho riêng mình mà cần phải san sẻ cho nhau.

Còn một chi tiết, đó là giống như hai dụ ngôn đầu, nếu dụ ngôn người cha nhân hậu dừng lại ở bữa tiệc mừng ngày trở về với gia đình của cậu con thứ thì vui biết mấy. Nhưng không phải như thế, Đức Giê-su tuy vui, nhưng niềm vui vẫn chưa trọn vẹn, Người vẫn còn nhớ rằng cậu con cả vẫn đang đứng bên ngoài. Anh chưa cảm nhận được niềm vui của cha anh! Đó là thách đố mà cậu con cả và chúng ta cần phải đáp trả.

Hình ảnh của người con cả tượng trưng cho chín mươi chín người công chính. Họ là nhóm người đề cao lối sống hoàn hảo dựa vào lề luật như là con đường duy nhất để nên thánh. Từ đó, họ mải mê khoe khoang về bản thân họ là những người tốt, về việc đối xử đại lương và rộng tay ban phát của họ, và việc thường xuyên tham dự các nghi thức phụng tự và đóng góp công sức của họ vào nhà thờ như thế nào. Họ nghĩ và chủ quan cho rằng chỉ có họ mới là người hoàn hảo và làm gương cho những người khác noi theo. Nhưng họ lại quên rằng trước mặt Chúa, mọi người đều là những kẻ khó nghèo. Sự giầu có và hoàn hảo giả như có đạt được cũng là hồng ân, là quà tặng của Thiên Chúa ban cho. Bởi vì họ không biết việc đó nên họ mới ngạo mạn; họ là những người sống trong nhà mà không biết mình thuộc về nhà. Họ đã mất mối dây hiệp thông gia đình ngay khi còn ở trong nhà.

Anh con cả là đại diện cho nhóm người này. Anh chưa bao giờ có cảm nghiệm về lòng thương xót của Thiên Chúa cho nên không hề biết xót thương và thông cảm cho chú em! Cho dù là như thế, Thiên Chúa vẫn yêu thương anh. Anh vẫn được chào mừng qua cử chỉ của người cha khi ông không đứng ở cửa chính mà từ trong nhà chạy ra để đón tiếp anh. Chúng ta cũng thế, hãy sẵn sàng mở lòng ra để đón nhận kẻ đi lạc khi họ trở về với Chúa. Bởi vì đó là sự vui mừng của Chúa khi chào đón sự trở về của chúng ta.

Vì thế qua các dụ ngôn hôm nay, chúng ta khám phá sự khờ dại của Thiên Chúa khi thể hiện tình yêu và lòng thương xót. Ai trong chúng ta lại dại dột bỏ chín mươi chín con chiên để chỉ đi tìm một con chiên lạc, biết đâu khi tìm được con này lại mất con kia. Ai mà chịu hao phí thời gian có khi đáng giá hơn một đồng xu chỉ để tìm lại có một đồng thôi, rồi còn chịu tốn kém trong việc tổ chức tiệc tùng mời người khác chia vui. Nhưng Thiên Chúa của Đức Giê-su và cũng là Thiên Chúa của chúng ta lại cư xử một cách dại dột như thế.

Đức Giê-su muốn công bố rằng Thiên Chúa, Cha của Ngài là Đấng giầu lòng thương xót, chậm bất bình và tràn đầy ân sủng. Đức Giê-su vô cùng vui mừng khi người tội lỗi biết ăn năn hối cải, trở về đường ngay nẻo chính. Về nhà, tức là trở về tổ ấm yêu thương – đâu có tình yêu thương thì đó là nhà của Thiên Chúa.

Vì thế, khi tiếp xúc và đồng bàn với những người tội lỗi, kết bạn với những con người bị bỏ rơi, nghèo đói và những ai bị luật lệ lên án và loại bỏ…, Đức Giê-su đã không đi ngược lại với giáo huấn của Người, nhưng còn làm sáng tỏ lời giảng dậy bằng chính lối sống của Người nữa.

Cuối cùng, chúng ta phải xác tín và nhớ rằng Thiên Chúa không bao giờ quên con người. Lòng thương xót của Thiên Chúa trường tồn qua muôn thế hệ. Có trải nghiệm như thế, chúng ta mới không đối xử hẹp hòi với nhau, trái lại sẽ thương xót nhau như Chúa hằng xót thương và không muốn một ai trong chúng ta bị hư mất. Amen!

No comments:

Post a Comment