Khi đọc xong
bài Tin Mừng hôm nay, tôi cảm thấy lo sợ, vì những huấn lịnh và các yêu cầu của
Chúa dành cho các môn đệ quả thật quá khó áp dụng. Xét bản thân, tôi nhận ra
mình chưa làm được gì, đó là chưa kể đến những lần lạm dụng và vi phạm huấn lịnh
của Chúa truyền. Đấm ngực ăn năn một lần chưa đủ, ngàn lần cũng chưa xong. Vậy
làm thế nào?
Có thật Chúa
yêu cầu tôi phải dứt bỏ (hay ghét) thành viên trong gia đình và cả bản thân
mình rồi mới theo Chúa hay không? Thế nào, lại chẳng có người khuyên tôi là đừng
giải thích và hiểu bản văn theo nghĩa đen. Đức Giê-su không khắt khe và yêu cầu
con người thực hiện điều mà mình không bao giờ làm được đâu! Hơn thế nữa, nếu
thân bằng quyến thuộc mà mình không thương thì ai tin vào tình thương của mình
là chân thật nữa?
Như vậy thì ý
nghĩa của huấn lịnh mà Đức Giê-su yêu cầu trong bài Tin Mừng hôm nay phải giải
thích và áp dụng như thế nào?
Khi Đức
Giê-su nói: ai đến với Người mà không ghét (dứt bỏ) cha mẹ, vợ con, anh em, chị
em và cả mạng sống mình nữa, thì không đáng làm môn đệ của Người; đây là một kiểu
nói so sánh tạo cho người nghe một cú ‘sốc’ và phải chú tâm tìm hiểu. Có nhiều
người giải thích là bất kỳ ai yêu thương cha mẹ, con cái và anh chị em hơn Chúa
thì không xứng đáng theo chân Chúa. Chúa không ghen với chúng ta. Chúa buộc con
người phải chọn lựa ưu tiên. Chúng ta ý thức rằng trước khi thuộc về nhau, con
người phải thuộc về Chúa trước. Vì thế, việc chọn lựa ưu tiên trong cuộc sống để
thuộc về Chúa sẽ giúp chúng ta gần những người thân trong gia đình hơn.
Với ý tưởng
như thế, chúng ta mới khám phá ra có mối dây liên hệ giữa việc sắp đặt thứ tự
ưu tiên mà các môn đệ cần chọn lựa giữa hành động dứt bỏ họ hàng với từ bỏ
mình.
Từ bỏ mình không phải
vì mình đã làm sai điều gì; cũng không phải vì ghét bản thân mình nên từ bỏ nó.
Nhưng, Đức Giê-su yêu cầu chúng ta từ bỏ mình có nghĩa là từ bỏ cách suy nghĩ cho
mình là trung tâm, từ bỏ cái tôi, từ bỏ ý nghĩ hoang tưởng tự nhận mình là người
khôn ngoan, nắm giữ mọi câu trả lời.
Việc từ bỏ
theo tinh thần của Đức Chúa nhằm giúp chúng ta tập trung vào việc yêu Chúa với
cả tấm lòng và yêu tha nhân như Chúa yêu; rồi từ đó chúng ta sẽ có lối suy nghĩ
như Chúa vậy. Từ bỏ mình để chấp nhận và sống theo ý Chúa thì dễ cho chúng ta gần
và nối kết với những người thân hơn.
Dường như đó
là những gì Đức Giê-su muốn khuyên. Từ bỏ không để trở thành một gương mẫu hay
một ‘role model’; nhưng từ bỏ để được tự do và sẵn sàng đón nhận Thập giá mà chung
chia với Thập giá của Đức Giê-su, Đấng đã vác để thể hiện tình yêu của Thiên
Chúa dành cho chúng ta nhiều hơn chúng ta dành cho Người.
Từ bỏ bản
thân! Còn gì khó thực hiện hơn điều này?
Chúng ta sinh
ra và lớn lên trong một môi trường cổ võ cho tính ích kỷ, một cách nào đó suy
tôn ‘cái tôi’, mong muốn được mọi người để ý và chăm sóc cho các nhu cầu của
chúng ta. Tại sao tôi phải từ bỏ mà không phải ai đó? Tại sao lại là tôi?
Đừng càm nhàm
và phàn nàn nữa. Bởi vì, chính trong giây phút đó, chúng ta được mời gọi tiến
sâu hơn vào trong cõi lòng của Đức Giê-su. Chúng ta được gọi để chết cho các
nhu cầu và khát vọng của bản thân để tìm một lối sống đổi mới trong Chúa. Nói
cách khác, chúng ta hiện diện trong thế giới này không vì bản thân mình, nhưng
vì người khác.
Giả như, có một
ngày nào đó, chúng ta nhận ra mình đã đạt được mọi điều như lòng mong ước,
nhưng trên tiến trình chúng ta lại đánh mất chính mình! Đến lúc đó mình sẽ như
thế nào?
Thưa anh chị
em,
Sứ điệp hãy từ
bỏ của Đức Giê-su là một nghịch lý. Thay vì từ bỏ điều này, hy sinh điều kia thì
chúng ta hãy cho đi nhiều hơn. Hãy để cho lòng của chúng ta quan tâm đến các
nhu cầu của người khác nhiều hơn là nhu cầu của chính chúng ta. Đó là sứ điệp của
Chúa, sẵn sàng chết cho ý riêng thì chúng ta sẽ tìm được cuộc sống đích thực.
Hơn thế, theo
chân Chúa đòi hỏi một hành động dấn thân tích cực, một tính toán cẩn thận để rồi
khi bắt đầu thì không được phép tháo lui. Đó chính là điều mà Đức Giê-su đã ám
chỉ trong câu chuyện nói về việc cần chuẩn bị khi xây cất và việc tính toán để
đạt được chiến thắng trong trận chiến. Những hình ảnh này ám chỉ đến ý nghĩa mà
Đức Giê-su muốn các môn đệ phải suy nghĩ chín chắn trước khi có quyết định dấn
thân theo Chúa. Đây không thể là một quyết định dựa trên cảm tính, để rồi khi
thấy khó khăn lại tháo lui. Khi quyết định theo Chúa, người môn đệ phải kiên
quyết tiếp tục công
trình cho đến hoàn thành. Và sau cùng, Thánh Luca đã tóm lược sứ điệp hôm nay bằng
một lời giáo huấn then chốt, đó là phải từ bỏ hết những gì mình có, kể cả mạng
sống mình. Nếu không kiên quyết thực hiện điều quan trọng này thì không xứng
đáng làm môn đệ của Chúa.
Như
vậy, điều Chúa muốn là tấm lòng quả cảm, dứt khoát và liều lĩnh khi theo chân Người.
Tuy nhiên, đối diện với thực tế của bản thân, không phải lúc nào chúng ta cũng
giữ được ngọn lửa bùng cháy như thế, cũng có lúc yếu lòng, tâm hồn nguội lạnh,
chán nản, thậm chí muốn bỏ cuộc. Các điều như thế xẩy ra rất bình thường. Bởi
vì, chúng ta chưa đến đich, chúng ta vẫn là những kẻ lữ hành, đang trên đường với
Đức Giê-su để tiến về Giê-ru-sa-lem, đỉnh cao của con đường gian khổ và cũng là
vinh quang mà Thiên Chúa dành cho những ai tin tưởng và trông cậy nơi Người.
Thưa anh chị
em,
Các việc từ bỏ,
hy sinh để trung kiên với ơn gọi làm môn đệ của Chúa như thế cũng là ơn gọi của
những người cha. Các ngài đã hy sinh, từng bước dìu chúng ta vững bước trên con
đường theo Chúa, luôn là gương sáng cho chúng ta noi theo, là điểm tựa vững chắc
mỗi khi chúng ta mệt mỏi hay vấp ngã và nhất là niềm hy vọng cho những người
con của mình. Với ý tưởng này, xin mời anh chị em cùng nghe một câu chuyện ngắn
được đăng tải trên các trang mạng. Xin phép sao chép ở đây nhân dịp ngày “Nhớ
ơn Cha.” Truyện có tựa đề “Ngọn nến không cháy” như sau:
Trong thành phố nọ có hai cha con sống với nhau rất vui vẻ và
hạnh phúc. Một hôm, cô con gái chẳng may bị bạo bệnh và đã chết. Người cha quá
đau khổ và tuyệt vọng. Ông chẳng thiết tha gì với cuộc sống. Ông không muốn tiếp
xúc với ai, tự nhốt mình trong phòng và khóc mãi.
Một hôm, ngưòi cha ngủ thiếp đi và ông mơ thấy một giấc mơ kỳ
lạ. Trong giấc mơ, ông gặp một đoàn người rước đèn. Tất cả mọi ngọn đèn đều
lung linh toả sáng, trừ ngọn đèn của đứa bé đứng cuối hàng. Trên tay của đứa bé
ấy là một ngọn nến không được thắp sáng. Nhìn kỹ hơn, ông nhận ra đứa bé ấy
chính là cô con gái yêu dấu của ông.
Ông tiến lại gần và hỏi con rằng: “Tại sao nến của con lại
không cháy?” Bé gái đã đáp rằng: “Con đã cố gắng thắp lên ngọn nến của con, nhưng
không được cha à! Bơi vì, mỗi lần con thắp lên ngọn nến thì những giọt nước mắt
của cha lại dập tắt ngọn nến của con.”
Đến đó thì người cha choàng tỉnh.
Từ đó, ông lấy lại thăng bằng, sống vui vẻ, giúp đỡ mọi người
bởi ông không muốn những giọt nước mắt trong đau khổ và mất mát của ông lại dập
tắt ngọn nến hi vọng của con gái ông. Ông nhận ra rằng nước mắt có thể làm xoa
dịu phần nào nỗi đau thương chứ không cất đi nỗi bi thương được hình thành bởi
nguồn tình cảm cha con. Hãy để cho những giọt nước mắt đó chảy ngược về tim, tại
nơi đó cha con ông lại gặp nhau và đó cũng là chỗ dựa phát sinh nguồn hy vọng
mà các con ông đang trông chờ.
Và sau cùng để
biểu lộ tâm tình biết ơn nhân ‘ngày nhớ ơn Cha’, chúng ta cùng dâng lên Chúa lời
cầu xin:
Lạy Chúa,
Chúng con tạ
ơn Chúa đã ban cho chúng con những người cha kính yêu.
Nguyện xin
cho cha chúng con luôn biết rằng: chúng con cần đến ngài,
Chúng con
luôn yêu mến và kính trọng các ngài, bây giờ và mãi mãi. Amen!
No comments:
Post a Comment