Anh chị em thân mến,
Sự sống của đoàn chiên và tương lai các môn đệ là những điều
mà Đức Giê-su rất mực quan tâm. Người không muốn các môn đệ sống trong hoang
mang và lo sợ khi vắng bóng Người. Người đi về với Cha không phải để rời xa họ,
nhưng để kết nối với họ một cách bền chặt hơn. Đó là tâm tình của Chúa khi Người
phán: “Anh em đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy. Trong nhà
Cha Thầy, có nhiều chỗ ở; nếu không, Thầy đã nói với anh em rồi, vì Thầy đi dọn
chỗ cho anh em. Nếu Thầy đi dọn chỗ cho anh em, thì Thầy lại đến và đem anh em
về với Thầy, để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó. Và Thầy đi đâu, thì anh em biết
đường rồi.” (Yn 14: 1-4)
Với những lời khuyên bảo và trấn an như thế, khi nghe xong các
môn đệ và chúng ta cảm thấy được an ủi, thư thái và an bình hơn! Đức Giê-su hiểu
rõ tâm trạng mất mát, hoang mang, thất vọng và lo sợ của các môn đệ khi phải đối
diện với sự chết mà Người vừa loan báo; cho nên Người mới giúp cho các môn đệ
biết rằng tuy các ông sẽ xa cách Người về mặt thể lý, nhưng trong niềm tin các
ông sẽ nhận ra rằng Người không hề bỏ rơi họ. Người vẫn hiện diện đồng hành với
các ông, nhất là tiếp tục dìu các ông đi vào cõi vinh quang mà Người đang có ở
bên Cha. Muốn được như thế, các môn đệ và những kẻ theo Người phải có niềm tin
vào Chúa.
Trên thực tế, mang trong mình thân phận mỏng dòn của kiếp người
chúng ta thường đối diện với nỗi bấp bênh và các sự cố đã và đang xẩy ra ngoài
tầm khống chế và kiểm soát của chúng ta. Vì thế, sẽ có một số người chai lỳ và
đông cứng, mặc cho dòng đời đưa đẩy đến đâu hay đến đó. Lại cũng có một số người
không chấp nhận được nên đã tìm lối thoát riêng. Đại đa số sống trong lo âu và
sợ sệt. Đứng trước một tình trạng không theo ý mình như thế, con người cần tin
vào Thiên Chúa và tin vào Lời của Đức Giê-su khuyên bảo hôm nay hơn.
Tuy nhiên, giống như các môn đệ, chúng ta luôn muốn mọi sự được
xẩy ra trước mắt chúng ta, trong tầm kiểm soát của chúng ta. Sự việc Đức Giê-su
đón chúng ta ‘đi về nhà Cha’ là việc sẽ xẩy ra trong tương lai. Nhưng trong
giây phút này, nhất là những phút giây mà chúng ta hay gọi là ‘đêm đen, hay
tình trạng không lối thoát’ con người cần đến sự can thiệp của Chúa hơn bao giờ
hết.
Làm sao chúng ta biết mình không bị bỏ rơi? Làm sao chúng ta
nhận ra sự hiện diện của Đức Giê-su đang cùng đi với chúng ta. Thật chí lý khi
nghe Tô-ma nói thay cho chúng ta rằng: “Thưa Thầy, chúng con không biết Thầy đi
đâu, làm sao chúng con biết được đường?”
Đức Giê-su đã trả lời rằng Người là đường là sự thật và là sự
sống. Người là con đường duy nhất dẫn chúng ta đi về nhà Cha. Ai muốn đến với
Cha phải đi qua Người. Truớc thách đố quyết liệt của Tin Mừng như thế,
Phi-líp-phê cũng không hơn gì Tô-ma, dù đã ở với Đức Giêsu nhưng các ông vẫn
chưa nhìn thấy Chúa là con đuờng sự sống dẫn các ông vào sự sống phong phú và dồi
dào của Thiên Chúa. Ai thấy Chúa Giêsu là thấy Chúa Cha. (Gioan 14: 9)
Nhìn vào thực trạng của thế giới, biết bao nhiêu người chưa
nhìn thấy Chúa, chưa nhận ra “Người là đường, là sự thật và là sự sống”. Tôi
còn nhớ đã đọc được ở đâu đó một bản thống kê, trong đó người ta ghi nhận rằng nước
Nhật là nước có số người chết vì tự tử cao nhất thế giới. Một điều khó hiểu nữa
là đa số những người chết vì tự tử ở Nhật Bản lại là những người trẻ, có việc
làm ổn định và có địa vị cao trong xã hội. Như vậy, đâu phải nghèo khổ, già
nua, bệnh tật là bất hạnh lớn nhất của đời người. Hoá ra cái làm cho con người
ta trở thành kẻ khốn cùng nhất trong cuộc đời này là họ không thấy được ý nghĩa
và giá trị thật của cuộc sống. Họ không tìm thấy đường nào để đi.
Trong lúc con người bị bế tắc, không lối thoát, không biết đi
về đâu, thì Đức Giêsu trong bài Tin Mừng đã nhắc cho chúng ta nhớ lại rằng Thầy
là Đường, là sư thật và là sự sống. Người chỉ cho con người con đường để đi đến
sự sống và hạnh phúc. “Ta là Đường, là Sự thật và là Sự sống”.
Đức Giêsu Kitô đã tự nguyện trở thành đường đi, dẫn con người
về với Chúa Cha, về quê hương đích thực. Đồng thời, Người cũng là người chỉ đường
và là người đồng hành với chúng ta trên con đường sự sống dẫn về quê hương chân
thật đó. Người đã chỉ cho con người thấy tất cả những viễn tượng tốt đẹp và huy
hoàng ở cuối của con đường ấy. Nơi đó, có một Thiên Chúa toàn năng là Cha đang
mở rộng vòng tay đón chờ ta.” . . . Còn ở đằng xa, thì người cha đã trông thấy.
Ông chạnh lòng thương, chạy ra ôm cổ ông ta và hôn lấy hôn để” (Lc 15, 20). Rồi
mở tiệc ăn khao.
Đây là mạc khải do Đức Giêsu, Đấng hôm nay phán “Thầy là Đường,
Sự thật và Sự sống.” Hãy bước trên con đường của Người. Con đường hy sinh, gian
khổ và yêu thương. Con đường dẫn đưa con người đến sự sống đích thật. Đó là
chân lý mà các môn đệ đã noi theo và đã sống.
Thật vậy, con đường là cách diễn tả nói lên lời mời gọi mà
Chúa muốn chúng ta đi vào cuộc sống của Chúa là. Đó chính là:
Con đường từ bỏ. Từ bỏ đến cùng như lời thánh Phaolô: “Đức
Giê-su Kitô vốn dĩ là Thiên Chúa…. Nhưng đã hòan tòan trút bỏ vinh quang… trở
nên giống phàm nhân, sống như người trần thế. Người lại còn hạ mình vâng lời
cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên thập giá….” (Phi-lip-phê 2: 6-11)
Từ bỏ là bước vào con đường yêu thương. Yêu như Chúa yêu! Người
yêu thương chúng ta và yêu thuơng đến cùng, hạ mình xuống rửa chân như dấu chỉ
phục vụ hết mình. Trong Tình yêu của Chúa thì không có biên cương, không còn nô
lệ hay tự do… không còn kẻ giàu hay người nghèo, kẻ sang hay người hèn; tất cả
đều nên một trong lòng mến của Người. Tình yêu của Chúa là con đường đưa tất cả
đến với nhau và những ai đến với Người đều không bị khuớc từ.
Và sau cùng, yêu thương gắn liền với tha thứ, không phải chỉ
tha bẩy lần nhưng là đến bẩy mươi lần bẩy; có nghĩa là tha liên tục và tha đến
cùng như trên Thánh giá Chúa đã tha cho cả những kẻ làm hại mình; Lậy cha xin
tha cho chúng…
Vì thế, theo tinh thần của bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta hãy
bước vào con đuờng của Chúa. Và con đường dẫn chúng ta đến với Chúa cũng là con
đường dẫn chúng ta đến gặp tha nhân. Do đó, muốn đến và gặp gỡ Thiên Chúa không
gì tốt đẹp và chắc chắn bằng đến gặp Người nơi tha nhân. Và muốn đến và gặp gỡ
tha nhân không gì bảo đảm và tạo hạnh phúc cho họ bằng đến và gặp gỡ họ trong
Thiên Chúa.
Ước gì chúng ta biết soi mình vào tấm gương là chính Đức
Giêsu để thấy được chân lý, thấy được đường đi và thấy được Cha chúng ta là một
Thiên Chúa yêu thương. Chúng ta nhận biết rằng chỉ có một con đường duy nhất dẫn
đưa con người đến sự sống sung mãn nơi Chúa Cha là đi con đường của Chúa, sống
lối sống của Người. Amen!
No comments:
Post a Comment