Anh chị em thân mến,
Trình thuật Tin Mừng hôm nay thuật lại một ngày làm việc của Đức
Giê-su tại Ca-pha-na-um, bao gồm cầu nguyện, giảng dậy và chữa lành. Sau khi giảng
dậy và chữa người bị quỷ ám trong hội đường, Đức Giê-su cùng với các môn đệ đi
đến nhà hai ông Si-mon và An-rê. Việc Đức Giê-su từ hội đuờng về nhà là một việc
tự nhiên và bình thường. Người giống như chúng ta cần nghỉ ngơi sau cơn vất vả,
cần được bổ sức mỗi khi đói hay khát. Tuy nhiên, việc di chuyển từ hội đường về
nhà của Đức Giê-su hôm nay có thể còn mang một ý nghĩa sâu xa hơn.
Như chúng ta đã biết rằng tất cả các sách Tin Mừng được soạn tác
và hoàn thành sau khi đền thờ Giê-ru-sa-lem bị tàn phá. Sau biến cố thật đau
thương đó, anh chị em tín hữu tiên khởi, nhất là những tín hữu gốc Do Thái
không còn cơ hội lên đền thờ để thờ phượng nữa. Vì thế, họ dùng nhà riêng hay
các hội đường để cử hành việc bẻ bánh và các nghi thức phụng vụ thờ phượng
Chúa. Như thế nhà còn có thể coi là một nơi thánh, thu hút mọi người đến để thờ
phượng. Ý niệm giáo hội tại gia chưa được phổ biến nhưng trên thực tế các anh
em tín hữu tiên khởi đã dùng nhà của mình như là một phương tiện nuôi dưỡng và
phát triển cộng đoàn.
Hình thức sinh hoạt ‘giáo hội tại gia’ rất thích hợp cho hoàn cảnh
cấm cách mà anh em tín hữu tiên khởi đã trải qua. Và điều này vẫn còn được áp dụng
tại các nơi mà giáo hội không được phép sinh hoạt công khai. Nhà vẫn là nơi an
toàn nhất để các nhà thừa sai gặp gỡ, giảng dậy, ban phát các bí tich hầu nuôi
dưỡng niểm tin cho các kẻ tin.
Trong ý nghĩ đó, giờ đây mời anh chị em cùng theo Chúa buớc vào
nhà của hai ông Simon và An-rê.
Việc đã xẩy ra là bà mẹ vợ của ông Si-mon Phê-rô cũng có mặt vào
lúc đó, nhưng bà lại bị ốm, vì thế việc tiếp đón Thầy cũng bị gián đoạn. Bà đang
lên cơn sốt. Ngày nay người ta cho rằng nóng và sốt là các triệu chứng gây ra bởi
nhiều căn bịnh khác nhau. Nhưng, đối với người xưa, sốt là một căn bệnh và có
thể gây ra tử vong. Hơn nữa, những người Do Thái cùng thời với Đức Giê-su còn
cho rằng sốt hay bất cứ một thứ bịnh nào
khác đều là những hình phạt mà Đức Chúa giáng xuống cho những ai không vâng lời
Người.
Khi nghe người ta báo rằng bà đang lên cơn sốt, Đức Giê-su tiến lại
giường, cầm lấy tay và đỡ bà trỗi dậy. Bà tức khắc được khỏi bịnh và phục vụ
các ngài. Kiểu nói ‘đỡ bà trỗi dậy’ mà Thánh Mác-cô dùng ở đây giúp chúng ta nhớ
lại việc trỗi dậy từ cõi chết của Đức Giê-su trong ngày Người phục sinh. Bịnh tật
có thể dẫn con người đến cõi chết thế nào thì hôm nay trong Chúa, Người sẽ cho
người đó phục hồi sự sống.
Việc Đức Giê-su chữa cho bà mẹ vợ ông Si-mon khỏi bịnh thật diệu kỳ.
Người không nói điều gì và cũng không ra lệnh cho bất cứ thần dữ nào, khiến cho
bà bị bịnh, thoát ra khỏi bà. Người chỉ đến, chạm vào tay rồi kéo bà trỗi dậy.
Việc đụng chạm này, đem theo một sức mạnh chữa lành. Qua các cử chỉ này, Đức
Giê-su muốn nhắc nhở chúng ta nhớ rằng mỗi khi Chúa đụng vào ai thì người đó
không còn chọn lựa nào khác hơn là thay đổi cách sống và tham gia vào sứ mạng
phục vụ mà chính Đức Giê-su làm mẫu mực như Lời Người đã phán bảo “Thầy đến để
phục vụ.”
Nói một cách khác, tất cả mọi hình thức phục vụ của người tín hữu
đều phải được phát sinh từ sự đụng chạm, các lần gặp gỡ của Chúa với ta, nếu
như chưa có cảm ngiệm đó thì chúng ta nên suy nghĩ và tìm ra nguyên nhân nào đã
thúc đẩy chúng ta đi trên con đường phục vụ. Việc phục vụ chỉ vững bền và có
giá trị đích thực khi cuộc sống của chúng ta được thúc đẩy bởi Chúa mà thôi, bằng
không thì các việc phục vụ mà chúng ta đang tham gia cũng chẳng được bền lâu!
Thật vậy, sự hiện diện của bà mẹ vợ ông Si-mon giúp chúng ta khám
phá ra một điều: Bà là người phụ nữ đầu tiên trong Tin Mừng thực hành nhiệm vụ của
người môn đệ là phục vụ tha nhân. Điều này cũng giúp chúng ta nhận ra rằng chỉ
vì cơn sốt khiến bà không thể chia sẻ niềm vui khi phục vụ người khác. Nói khác
đi, là người môn đệ, bà đã được trao cho vai trò phục vụ, thế mà vì bịnh tật mà
công việc của bà bị dở dang, bị gián đoạn. Hôm nay, qua bàn tay của Đức Giê-su,
bà đã đuợc phục hồi không chỉ để lo cho mình mà còn lo cho tha nhân mới là nhiệm
vụ chính.
Ngày nay với nền tiến bộ của y học, đã có nhiều chứng bệnh được chữa
khỏi. Tuy nhiên, bịnh hoan tật nguyền vẫn là nguyên nhân khiến con người bị suy
nhược về tinh thần lẫn thể xác. Nó khiến chúng ta mất tự tin, các sinh hoạt bị đình
trệ hoặc tắc nghẽn. Bịnh nhân cần đến sự giúp đỡ của bác sĩ, y tá và những nhân
viên chuyên nghiệp. Nói chung lúc đó họ không lo đuợc cho bản thân mà phải nhờ
đến người khác giúp đỡ.
Như hoàn cảnh của bà mẹ vợ ông Simon, cơn sốt đã trói bà trên giường
thế nào thì bịnh tật cũng cản trở mọi sinh hoạt của con người như thế. Đức Giê-su
không chỉ chữa cho bà và chúng ta khỏi bệnh mà còn nối kết chúng ta lại với những
gì trước đây đã bị tắc nghẽn, bị gián đoạn. Đức Giê-su hoàn trả lại cho người vừa
đuợc khỏi bịnh căn tính của một con người, không còn bị ngăn trở. Họ tiếp tục
các công việc đang bị dở dang. Tinh thần và công việc phục vụ này nói lên bản
chất của người tín hữu. Nó còn bộc lộ quyền năng và tình yêu của Thiên Chúa, Đấng
làm cho chúng ta trở thành một dân tộc yêu thương và phục vụ.
Thông thường khi được chữa
lành khỏi bịnh hoạn tật nguyền thì chúng ta thường hay tạ ơn cho Người đã ban
ơn. Nhưng việc xẩy ra cho bà mẹ vợ của ông Phê-rô lại khác. Thay vì cảm ơn Chúa
thì bà lại phục vụ Người. Hành vi phục vụ của bà diễn tả tâm tình tạ on một
cách thật sâu xa của bà. Đó là việc chúng ta phải làm. Noi gương phục vụ của
Chúa.
Thưa anh chị em,
Sau khi chữa bệnh cho bà mẹ vợ của Simon Phê-rô, Chúa còn chữa bịnh
cho nhiều người khác nữa. Và vào buổi sáng hôm sau, Người lén rời Ca-pha-na-um
đi tới một nơi hoang vắng để cầu nguyện. Đức Giê-su co1 thói queen bắt đầu một
ngày mới bằng việc cầu nguyện, liên kết và đàm thoại với Cha. Người cần sức mạnh
và sự hỗ trợ của Cha để chu toàn Thánh ý. Vậy đâu là ý muốn mà Thiên Chúa muốn
Đức Giê-su thực hiện?
Việc chữa cho người ta khỏi các bịnh tật về phần xác là điều cần
thiết, nói lên tình yêu và lòng thương xót của Đức Giê-su. Nhưng Đức Giê-su đến
trần gian không chỉ để chữa cho người ta hết bịnh về phần xác. Và nếu sứ vụ của
Người chỉ thu hẹp trong phạm vi đó thì đến lúc Người trở về với Thiên Chúa thì
bịnh tật và đau khổ vẫn tiếp tục làm khổ con người. Và nếu như thế thì mọi vấn
đề vẫn còn nguyên, không giải quyết đuợc gì hết!
Như vậy, khi chữa bịnh Đức
Giê-su cũng không làm để thỏa mãn nhu cầu của dân chúng, cho bằng vâng lời Cha,
công bố một sứ điệp thật quan trọng là Nước Thiên Chúa đã gần bên. Uy quyền của
Satan sẽ bị trục xuất bởi sự hiện diện của Đức Giê-su, Đấng vừa khai mạc triều
đại của Thiên Chúa và hoàn lại bản chất đích thực của con người như đã đuợc tạo
dựng.
Vì vậy, hãy để việc chữa bịnh cho những ai đuợc ơn đó. Phần chúng
ta hãy đến với nhau bằng sự cảm thông, yêu thương, hỗ trợ, ủi an và giúp đỡ
nhau. Đó chính là các phương dược hữu hiệu có thể giúp con người đối diện với bịnh
tật và đau khổ. Bằng thái độ sống như thế, chúng ta tin rằng mọi tình huống khiến
cho con người bị đau khổ sẽ giảm bớt và được chữa lành.
Cầu xin cho mọi người làm được như thế. Amen!
No comments:
Post a Comment