Như
chúng ta vẫn thường biết, bất cứ một tổ chức hay một cơ cấu nào; nếu muốn tồn
tại đều cần có những qui định để bảo vệ các sinh hoạt và duy trì sự phát triển
của nó. Chúng ta thường gọi đó là Lề luật. Ngày xưa, qua ông Maisen, Chúa đã ban
cho dân Do Thái các giới răn của Ngài. Từ những giới răn này, người Do Thái
thường bàn bạc với nhau để tìm hiểu xem điều luật nào lớn và quan trọng nhất.
Hôm nay, họ đến chất vấn Đức Giêsu. Và, Người đã nối kết hai điều luật lại với
thành một. Ngài dạy họ và chúng ta rằng: mến Chúa và yêu người là trọng tâm của
cuộc sống.
Để
minh họa điều này, chúng ta cùng nhau nghe một câu chuyện; truyện ấy như sau:
Vào các thế kỷ đầu, ai muốn đi tu thì phải vào rừng vắng, sống hãm mình và chịu
nhiều gian khổ để tôi luyện bản thân cho thành toàn. Vì thế, vào một dịp tĩnh
tâm hàng năm, cha Bề trên dẫn các thầy dòng của mình đi vào hoang địa để ăn
chay, hãm mình, và mỗi người được chỉ định ở một lều riêng biệt cho dễ cầu
nguyện. Đến giữa tuần, có một số thầy từ các tu viện khác đến thăm cha Bề trên.
Để nói lên tấm lòng hiếu khách, cha đã nấu cho các vị một chút gì ăn cho bớt
đói; và, cũng vì lịch sự, ngài đã cùng dùng bữa với họ. Trong khí đó, các thầy
cùng dòng với cha bề trên, tuy có thể đang giữ chay, nhưng lòng lại không giữ.
Vì thế, khi nhìn thấy khói bốc lên từ lều của cha Bề trên, các thầy có ý nghĩ
là Bề trên của mình đã phá chay, nên ùn ùn kéo nhau đến để chất vấn!
Thấy
các thầy dòng, nhất là qua thái độ và sắc mặt của họ, cha Bề trên nhìn thấu tâm
trạng của họ, bèn ôn tồn hỏi: “Anh em đến đây thăm tôi hay là bắt lỗi tôi, tại
sao các thầy cứ nhìn tôi trừng trừng như thế?” Họ trả lời: “Thưa cha, cha đã
phạm luật giữ chay mà chúng ta tình nguyện tuân giữ.” Cha từ tốn nhìn các thầy rồi
đáp: “Đúng là tôi đã vi phạm luật giữ chay. Tôi không giữ lề luật của chúng ta
đã đặt ra, nhưng khi chia sẻ thức ăn với các thầy bạn thuộc tu viện khác, tôi
đã sống luật của Thiên Chúa. Các thầy không nghĩ là Đức Yêsu cũng đã làm như
vậy sao? Hỡi các thầy, đừng vịn vào lề luật để bắt bẻ hay làm khó nhau. Các
thầy còn nhớ đến lời Chúa dậy: có hai giới răn quan trọng, chứ không phải chỉ
có một mà thôi đâu. Chúng ta phải yêu mến Thiên Chúa hết lòng, hết trí khôn và
yêu nhau như chính mình. Chúng ta không vào đây để trốn thế gian và sống một
mình với Chúa. Nhưng chúng ta đến đây tìm Chúa và yêu thương nhau trong Chúa.”
Thưa
anh chị em,
Giống
như các thầy dòng nọ, có lẽ chúng ta chỉ biết yêu mến Chúa qua việc chu toàn lề
luật, siêng năng tham dự thánh lễ, ăn chay, kiêng thịt, đọc kinh cầu nguyện, hành
hương để hưởng ơn “toàn xá” và các công việc đạo đức khác mà quên mất đi việc
làm để biểu lộ của Tình yêu. Chúng ta không thể nói yêu Chúa mà quên đi việc
quan tâm, lo lắng và giúp đỡ nhau. Việc làm của chúng ta cho nhau là một bằng
chứng hùng hồn của Tình Yêu mà chúng ta đạng lĩnh nhận.
Chúa
dạy chúng ta hãy yêu mến Chúa và tha nhân. Yêu Chúa như Chúa yêu người không
phải là việc dễ dàng. Tuy nhiên, yêu tha nhân còn khó hơn bội phần. Vì, làm sao
chúng ta có thể yêu được con người với đủ mọi khuyết điểm; và đôi khi họ còn
được coi như những người trái ý và không cùng phe với chúng ta.
Lời
Chúa trong Tin Mừng hôm nay mời chúng ta đặt lại vấn đề căn bản: Đạo Công giáo
là đạo gì? Đạo Công giáo không chỉ gồm tóm những điều khoản phải giữ; nhưng đó
là đạo Tình Yêu, đó là con đường yêu thương. Đây không chỉ là bài học của Chúa
hôm nay, nhưng chính là con đuờng Chúa đã đi qua.Vì thế, cách sống đạo của
chúng ta không chỉ dựa vào chuyện đọc kinh ê a, dài dòng, hoặc tổ chức các
chuyến hành hương, tụ họp biểu dương niềm tin tôn giáo; nhưng còn phải và nhất
là: Hãy yêu nhau.
Kính
thưa quí ông bà và anh chị em,
Nhiều
người đã nói và bàn về chữ yêu. Nhưng, nếu chỉ bàn bạc và giải thích về chữ đó
mà thôi, thì dù cho lời bàn của ta có hay đến độ nào đi nữa kết cuộc cũng chẳng
đi đến đâu. Bởi vì, yêu không phải là việc để nói hay bàn bạc. Nhưng, yêu để
sống và sống để yêu.
Tôi
được nghe nhiều bạn trẻ chia sẻ kinh nghiệm khi họ còn là người tình của nhau.
Các bạn vẫn có thói quen tìm đến nhau. Ngày nào không gặp mặt thì lòng cảm thấy
bâng khuâng, nhung nhớ. Bức xúc vì nhớ nhung. Bạn không thể ngồi đó mà chờ cơ
hội. Nhưng, phải ra đi để tìm đến nhau, chiều chuộng và trao ban cho nhau những
gì trân quý nhất. Các việc làm đó nói lên điều gì? Phải chăng, đó là hành động
thể hiện việc họ yêu nhau.
Nói
cho cùng, không thể bảo rằng mình đang yêu nếu đối tượng mình yêu không thật sự
hiện hữu. Một khi đối tượng biến dạng, thì tình yêu cũng tan biến. Vì thế, tình
yêu cần được diễn tả bằng việc làm.
Sự
hiện hữu của đối tượng cũng mang nhiều mức độ khác nhau. Những sự kiện thực tế
ta gặp cũng có thể dùng để minh hoạ đâu là sự hiện hữu đích thực để chúng ta
trao đổi tình yêu. Anh chị em cứ nghiệm lại trong hành trình cuộc sống, chúng
ta sẽ thấy rất rõ. Có nhiều người chúng ta gặp mà không dám nhìn vào mặt, như
các chủ nợ hay những người mà chúng ta coi họ như kẻ thù; lại có một số người
khác, khi gặp chúng ta chỉ chào hỏi qua loa cho xong bổn phận; lại có những
người, khi gặp họ thì lòng chúng ta hân hoan, miệng hỏi đủ thứ chuyện, tay bắt,
mặt mừng và không muốn rời xa nhau…
Như
vậy, đâu là sự hiện hữu đích thực mà chúng ta cần tìm kiếm? Và họ là ai?
Đây
là những câu hỏi vô cùng khó khăn mà chúng ta cần trả lời, không bằng chữ viết
nhưng bằng các hành vi trong cuộc sống. Thật ra trong khi tìm kiếm đối tượng để
yêu thương, chúng ta lại trở về vấn nạn căn bản là ‘động lực nào thúc đẩy chúng
ta yêu nhau’. Chính Tình yêu của Thiên Chúa là nguồn động lực duy nhất thúc đẩy
tôi ra đi. Không ‘yêu Chúa’ thì cho dù có yêu nhau đến mức độ nào thì thứ tình
yêu đó cũng khó bền vững. Chỉ ở trong Chúa và với Chúa thì tình yêu của chúng
ta mới đi đến chỗ thành toàn và viên mãn.
Vì
thế, thay vì đi tìm câu trả lời của vấn nạn đâu là giới răn quan trọng nhất thì
chúng ta hãy chìm đắm trong Tình Yêu của Chúa, rồi tự khắc chính Tình Yêu đó sẽ
thúc đẩy chúng ta bước ra khỏi tháp ngà và các tiện nghi của cuộc sống để ra đi
mà chia sẻ cho tha nhân, đặc biệt cho những ai không được bảo vệ, như đã đuợc
đề cập trong bài đọc 1, họ là ‘các người di dân, góa bụa và trẻ mồ côi’.
Tại
sao họ lại được Chúa nhắc nhở một cách đặc biệt như thế? Bởi vì, trong một bối
cảnh mà các mối liên hệ trong gia đình, dòng tộc và giống nòi được coi là nền
tảng để bảo vệ con người, mà những người trong các nhóm này lại mất đi yếu tố
an toàn bảo vệ họ; như vậy nguy cơ bị đối xử tàn bạo và bóc lột dễ xẩy ra. Vì
thế, Chúa mới yêu cầu chúng ta quan tâm đến họ nhiều hơn. Tuy vậy, họ vẫn chỉ
là những hình ảnh tiêu biểu được nhắc nhở trong bối cảnh của thời đó. Thật ra,
Thiên Chúa và tha nhân không còn là đối tượng xa vời tầm tay vươn tới của chúng
ta. Ngài đã nhập thể mang thân phận con người. Ngài là anh, là chị, là tôi;
những người thân quen trong gia đình, xóm giáo, các nhóm cầu nguyện và đặc biệt
hơn nữa, Ngài còn hiện diện nơi những người bị bỏ rơi ở ngoài đường hay gầm cầu
và phố chợ.
Yêu
mến “hết” lòng và “hết” trí khôn là cho đi tất cả, dâng hiến mọi sự. Trong ngôn
ngữ của người Do Thái, các chữ “lòng”, “linh hồn” và “trí khôn” có nghĩa toàn
bộ con người. Do đó, giới răn hôm nay có nghĩa là: “Hãy yêu mến Thiên Chúa và
thương yêu nhau bằng tất cả con người mình, cho đi tất cả con người mình, dâng
hiến toàn bộ con người mình.” Nghĩa là, trong Tình yêu thì không còn sự chia
cách, không còn phân biệt giữa người này với người khác. Tất cả đều được hoà
hợp trong Tình Yêu, nơi đó không còn biên giới, không còn hận thù, không còn tỵ
hiềm hay chia rẽ; mà chỉ có hiệp thông, tha thứ và bình an.
Cầu
xin cho nhau đạt được ước nguyện đó. Amen
No comments:
Post a Comment