Hẳn anh chị em vẫn còn nhớ, Tin Mừng
không phải là một lý tưởng huyền thoại mà chất chứa một sứ điệp chất vấn và đòi
buộc chúng ta phải thay đổi. Nếu chưa được biến đổi thì Tin Mừng vẫn chỉ là những
bản văn chết và không có ảnh hưởng gì trên cuộc sống của chúng ta.
Bài Tin Mừng hôm nay thuật lại cuộc biến
đổi của ông Da-kêu, trưởng ban thu thuế. Câu chuyện này nối tiếp với bài Phúc
âm tuần trước. Trong đó, thánh sử đã trình bầy về cử chỉ và hành động của hai
người, Pha-ri-siêu và thu thuế, trong đền thờ; còn hôm nay là cuộc gặp gỡ của Đức
Giê-su và ông Da-kêu, trưởng ban thu thuế.
Trong xã hội Do Thái dưới thời Đức
Giê-su thì những người thu thuế được coi như là những nhận vật nguy hiểm và bị
dân chúng thù ghét. Họ là những người cộng tác với đế quốc Rô-ma, một thể chế
đang thống trị và đàn áp dân Do Thái lúc bấy giờ. Họ có một đội ngũ tay sai, điềm
chỉ viên, chuyên săn tin và báo cáo cho họ biết ai đã thu hoạch được một vụ mùa
bội thu hay ai đã kiếm được một khoản lợi nhuận qua việc trao đổi và buôn bán
trên thị trường. Sau đó, những người thu thuế sẽ xuất hiện để đòi chia lợi nhuận
dựa trên tỷ lệ phần trăm.
Thậm chí, chính quyền Rô-ma còn cho
phép họ đánh thuế bằng hiện vật từ những người nghèo, không có tiền đóng thuế. Có
nghĩa là, họ có quyền bắt giữ con cái của các gia đình thiếu thuế làm nô lệ cho
họ.
Với phương thức như thế, những người
thu thuế dù liêm khiết và thành thật đến mức độ nào cũng trở nên giàu có và bị dân
chúng thù ghét. Cụm từ địa chủ hay cường hào ác bá, sống trên xương máu của
nhân dân cũng chưa đủ nghĩa để nói lên công việc của những người thu thuế.
Những người Do Thái không chỉ thù ghét
họ mà còn tránh né và không bao giờ tiếp xúc nói chi đến việc đưa ra lời mời gợi
ý giúp họ thay đổi. Và cũng chỉ vì bị cô lập và bị đối xử tách biệt như thế cho
nên những người thu thuế chỉ biết dùng đủ mọi cách thức để tiếp tục làm giầu và
vui thích với ý nghĩ của những kẻ có quyền lực bằng sự giầu có mà họ đã tích
lũy được.
Trong Tin Mừng theo Thánh Lu-ca, chúng
ta khám phá rằng không chỉ một lần mà rất nhiều lần các nhân viên thu thuế đã
xuất hiện để nghe Thánh Gioan tiền hô và Đức Giê-su rao giảng. Và trong bài Tin
Mừng hôm nay, chúng ta nhận ra bản chất và sức mạnh của Đức Giê-su mang đến.
Người cảm nhận và kinh nghiệm rằng tình yêu của Thiên Chúa không loại trừ một
ai và được thể hiện tại bất cứ nơi nào.
Người lại một lần nữa hoán đổi ngôi vị,
từ khách ra chủ. Da-kêu có thể vì tò mò nên ông đã chủ động trong việc tìm kiếm
để xem Đức Giê-su mà người ta đang bàn tán là ai. Nhưng khi nhìn thấy ông đang
ngồi ở trên cây thì Đức Giê-su đã đi bước trước, không bộc lộ một cử chỉ nào để
đáp lại Da-kêu, mà Người đã chủ động tự mời mình đến lưu ngụ tại nhà Da-kêu và Da-
kêu đã được biến đổi sau khi nhận lời mời của Người.
Cuộc biến đổi trước tiên đã được mô tả
thật rõ ràng qua cử chỉ và việc làm của ông. Ông vội vàng tụt xuống, vui mừng
đón tiếp Chúa đến nhà ông. Trong khi đó, đám đông lại bị sốc vì hành động của Đức
Giê-su. Người không đứng về phía nhân dân nữa mà lại làm bạn với bọn hút máu mủ
của dân chúng. Nhưng điều mà Đức Giê-su quan tâm hôm nay là Da-kêu, một con người
bị ruồng bỏ hơn là việc luật lệ hay truyền thống bị xúc phạm. Công việc thu thuế
của Da-kêu tuy xấu thật; nhưng con người của Da-kêu, cũng như mọi người chưa hẳn
là xấu. Sự thiện hảo và lòng tốt vẫn còn trong ông, nó chưa hẳn bị tê liệt hoàn
toàn, cần được hâm nóng và làm cho chỗi dậy.
Khi bước chân vào nhà Da-kêu, Đức
Giê-su đã trả lại cho ông phẩm giá của một con người có thể bị đánh mất vì chức
nghiệp. Người phục hồi hình ảnh tốt trong ông, Người kéo ông ra khỏi môi trường
đã giam cầm ông. Nguyên tắc căn bản mà Đức Giê-su thường xuyên áp dụng, đặc biệt
cho hoàn cảnh của Da-kêu hôm nay là giúp ông nhận ra sự quảng đại của Thiên Chúa,
Đấng hòa hợp với lòng tốt đang tiềm ẩn trong ông. Da-kêu sẽ không thể thay đổi
nếu ông không nhận ra bản tính lương thiện vẫn hiện diện trong ông. Ông đã được
hâm nóng và đốt cháy bởi ngọn lửa yêu thương, lòng nhiệt thành và tâm hồn quảng
đại của Đức Giê-su.
Có một điểm quan trọng mà chúng ta cần
lưu ý ở đây mà áp dụng, đó là phải chú ý đến cách mà Đức Giê-su đã làm. Người
không đưa ra yêu cầu hay một việc đền tội nào cho Da-kêu cả. Người tạo cơ hội
và không gian để Da-kêu tự do chọn lựa cách thức mà ông muốn chuyển hướng cuộc
sống của ông.
Thật không may, phản ứng của chúng ta
thì giống như đám đông cùng thời với Đức Giê-su. Chúng ta có thói quen chôn và
giam giữ người khác chung với những sai lầm trong quá khứ của họ. Chúng ta lại
thường xuyên học theo lối lên án và kết tội người khác hơn là tạo cơ hội giúp
cho họ khẳng định các mặt tích cực trong cuộc sống của họ. Tầm nhìn của Đức
Giê-su thì rộng và xa hơn những gì mà chúng ta có thể nhìn thấy. Người không
nhìn Da-kêu là kẻ tội lỗi, mà luôn coi ông là con cháu tổ phụ Áp-ra-ham, cũng
được thừa hưởng một nguồn ơn cứu thoát.
Như vậy, qua cuộc gặp gỡ của Đức Giê-su với ông Da-kêu,
Thiên Chúa đã mạc khải cho chúng ta nhận ra một chân lý lạ lùng này, đó là Người
đến để mời gọi con người đặt lại đúng chỗ
những gì đã bị mất hay đã hư đi. Da-kêu đã được gặp Chúa và cuộc gặp gỡ này đã
đổi mới cuộc đời ông. Trong hành trình đổi mới này, Da-kêu trước tiên đã công
khai sửa chữa những việc làm sai trái của ông. Thay vì chạy theo tiền bạc, danh
vọng, chức vụ rồi chỉ lo đến mình… bây giờ ông theo Chúa và lo cho người khác,
nhất là người nghèo rồi đền bù các thiệt hại do ông gây ra.
Liệu chúng ta đã thực sự gặp Chúa để
được đổi mới hay chưa?
Dù cuộc đời chúng ta vẫn gắn liền với
sự mỏng dòn, yếu đuối của thân phận làm người và thường xuyên phạm tội; nhưng
đó cũng chỉ là điều để chúng ta biết rằng chúng ta vẫn là con người, vẫn đang
đi trên đường, nhắm đích mà tiến bước. Chúng ta chưa hoàn hảo. Nhưng đừng vội
thất vọng. Chúa vẫn đang ngước mắt tìm và nhìn thấu ta. Còn ta thì hãy bước ra
khỏi chính mình (leo lên cây) để nhìn sự thiện hảo của Thiên Chúa nơi mình; hành
động với lòng yêu mến chân thành mà Chúa đã đặt trong mình; rồi mở rộng vòng
tay chào đón nhau trong Chúa. Amen!
No comments:
Post a Comment