Đã có một thời, tại nhiều nơi, nhất là tại các xứ đạo toàn người
công giáo, Lễ Chúa Ki-tô, Vua vũ trụ được tổ chức thật hoành tráng và trọng thể.
Ý nghĩa của việc làm này nhằm tuyên dương quyền thống trị toàn thế giới của
Chúa Ki-tô mà chúng ta đang trông đợi. Tuy đây là một việc làm thật chính đáng,
nhưng đôi khi chúng ta lại quá nhấn mạnh đến quyền thống trị của Thiên Chúa mà
quên đi con đường dẫn Đức Ki-tô đến vương quyền hoàn toàn khác hẳn với quan niệm
thống trị của các vua chúa trần gian mà chúng ta đã được nghe đến.
Ngày nay, ý nghĩa về ngày Đại Lễ không chỉ nhấn mạnh đến quyền
thống trị của Đức Giê-su mà là cơ hội nhắc nhở chúng ta về con đường dẫn Người
đến vương quyền, một vương quyền không đạt được bằng sức mạnh, vũ lực hay gươm
giáo; nhưng cốt yếu là yêu thương và phục
vụ, cho dù phải trả bằng mạng sống của chính Người, Đức Giê-su vẫn sẵn lòng.
Qua đó, Đức Giê-su đã khai mở một đường lối cai trị mới, không bằng quyền hành
nhưng bằng sự quan tâm, lo lắng, chăm sóc và hy sinh cho con dân trong vương quốc
của Người, cách riêng cho những ai bị thương tích hay bị bỏ rơi.
Sau cùng, tình yêu của Đức Giê-su Ki-tô, Vua nhân ái được diễn
tả qua việc hiến dâng trên Thập Giá. Đó chính là đích điểm của con đường yêu
thương và phục vụ của Đức Giê-su mà Người đã chia sẻ trong các bài giảng của
Người. Đó là sự rộng lượng, tấm lòng quảng đại, ơn tha thứ, lòng quan tâm chăm
sóc người nghèo, chữa lành bệnh tật cho kẻ bị đau ốm và kêu gọi những người tội
lỗi ăn năn. Người không chỉ ban một học thuyết, cho dù học thuyết về tình yêu;
nhưng Người đã khai mở con đường yêu thương. Con đường hay lối sống yêu thương
này đã xuất phát từ kinh nghiệm mà Đức Giê-su đã trải nghiệm với Cha của Người,
và bất cứ ai tin và sống theo Tin Mừng của Đức Giê-su đã rao giảng đều có một
trải nghiệm giống như thế. Để có được tâm tình của Đức Giê-su, chúng ta cùng
nhau nghe lại Lời Người dậy bảo trong bài Tin Mừng hôm nay. Tuy nhiên, chúng ta
đừng nghe câu chuyện này như là lời phán quyết sau cùng của Chúa. Nhưng hãy đón
nhận và lắng nghe như một lời cảnh báo. Hãy để cho Lời của Chúa hôm nay trở nên
một cơ hội cho chúng ta nhìn thấy mình đang ở đâu?
Chúa phán: “Nào những kẻ
Cha Ta chúc phúc, hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi ngay từ
thuở tạo thiên lập địa. Vì xưa Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát, các ngươi
đã cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi
đã cho mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã thăm viếng; Ta ngồi tù, các ngươi đến hỏi
han." Bấy giờ những người công chính sẽ thưa rằng: "Lạy Chúa, có bao
giờ chúng con đã thấy Chúa đói mà cho ăn, khát mà cho uống; có bao giờ đã thấy
Chúa là khách lạ mà tiếp rước; hoặc trần truồng mà cho mặc? Có bao giờ chúng
con đã thấy Chúa đau yếu hoặc ngồi tù, mà đến hỏi han đâu? "Đức Vua sẽ đáp
lại rằng: "Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi làm như thế cho một
trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy."Rồi
Đức Vua sẽ phán cùng những người ở bên trái rằng: "Quân bị nguyền rủa kia,
đi đi cho khuất mắt Ta mà vào lửa đời đời, nơi dành sẵn cho tên Ác Quỷ và các sứ
thần của nó. Vì xưa Ta đói, các ngươi đã không cho ăn; Ta khát, các ngươi đã
không cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã không tiếp rước; Ta trần truồng,
các ngươi đã không cho mặc; Ta đau yếu và ngồi tù, các ngươi đã chẳng thăm viếng."
Bấy giờ những người ấy cũng sẽ thưa rằng: "Lạy Chúa, có bao giờ chúng con
đã thấy Chúa đói, khát, hoặc là khách lạ, hoặc trần truồng, đau yếu hay ngồi
tù, mà không phục vụ Chúa đâu?" Bấy giờ Người sẽ đáp lại họ rằng: "Ta
bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi không làm như thế cho một trong những người
bé nhỏ nhất đây, là các ngươi đã không làm cho chính Ta vậy." Thế là họ ra
đi để chịu cực hình muôn kiếp, còn những người công chính ra đi để hưởng sự sống
muôn đời.” (Mt 25:31-46)
Những lời chất vấn của Chúa hôm nay
đã giúp tôi nhớ lại một kinh nghiệm mục vụ. Cách đây vài năm, khi còn làm việc
tại trung tâm Hoan Thiện, Keysborough. Vào một buổi sáng, tôi đã gặp một người.
Anh ta kể về hoàn cảnh của anh, lý do nào anh đưa ra cũng xác đáng. Sau cùng
anh xin tôi giúp anh ít tiền để làm lộ phí đi đường. Dựa trên kinh nghiệm của bản
thân đã dậy cho tôi biết rằng, nếu tôi mủi lòng, đáp lại lời yêu cầu của anh
thì sẽ có nhiều người khác đến để xin giúp đỡ… Sau cùng, tôi đành từ chối lời
van xin của anh. Phần anh, đây có lẽ không phải là lần đầu tiên bị từ chối. Đã
quá quen khi bị khước từ nên xem ra trông anh ra về rất thanh thản. Còn tôi,
coi như xong một chuyện, trở về cuộc sống thường nhật.
Câu chuyện không chấm dứt như thế.
Vài tuần sau, trong khi chào đón bà con đến tham dự Thánh Lễ Chúa Nhật hàng tuần.
Bỗng nhiên, tôi gặp lại anh. Bổn phận khiến chúng tôi khổng thể tránh mặt nhau.
Tôi tiến đến chào và vui vẻ mời anh vào nhà nguyện để cùng dâng lễ với chúng
tôi.
Tôi không biết sự thật về cuộc đời của
anh, tôi cũng không tìm hiểu các lý do anh đưa ra có xác thực hay không. Có lẽ
tôi cũng không cần biết các điều đó làm gì. Sự thật là qua hai lần gặp gỡ, anh
đã cho tôi thấy sự thật của đời mình. Anh đã hiện diện như một cơ hội yêu cầu
tôi phải đưa ra một sự lựa chọn, không phải là việc giúp đỡ hay không giúp đỡ.
Đó là sự lựa chọn mang tính ‘con người’, giữa ánh sáng và bóng tối, giữa lòng
nhân ái và tính ích kỷ.
Đấy, kinh nghiệm sống của tôi như thế.
Căn cứ vào tiêu chuẩn phân loại của Đức Giê-su mà chúng ta vừa nghe thì làm sao
tôi giải thích đây! Việc phân loại mình là chiên hay là dê quả thật không dễ
dàng, không rõ ràng như trong bài Tin Mừng mà Đức Giê-su vừa nói. Thực tế, tôi
là cả hai. Có những lúc tôi đã chia sẻ của ăn, thức uống cho người đói khát,
thăm viếng những người đau ốm, an ủi những kẻ bị giam cầm, v.v… và lại có những
lần khác tôi nhắm mắt làm ngơ khi nhìn thấy những người cùng chung hoàn cảnh
nêu trên.
Kính thưa anh chị em,
Những diễn biến của ngày chung thẩm, ngày phán xét chung được
diễn tả trong dụ ngôn quá đầy đủ. Trong ngày đó, Chúa sẽ không chất vấn về lòng
sùng đạo qua việc đọc bao nhiêu kinh? Cầu nguyện bao nhiêu lần? Xưng tội bao
nhiêu lần và xưng các tội nào? Rước lễ có theo ý ngay lành hay không? Đã tham
gia bao nhiêu chuyến hành hương hay có một lòng một ý khi tham dự các nghi thức
phụng vụ như Thánh Lễ hay không? Nhưng, trong ngày đó, Ngài sẽ hỏi chúng ta đã
làm gì cho nhau?
Muốn có câu trả lời cho ngày đó, thì ngay bây giờ, trong mọi
giây phút của cuộc sống; chúng ta cần để cho Lời Chúa trong bài Tin Mừng hôm
nay chất vấn và chỉ có một việc duy nhất mà chúng ta cần thực hiện là nỗ lực
làm cho trần gian này trở thành nơi chan chứa tình huynh đệ, nơi không còn chia
rẽ, nơi mà những giọt lệ của đau thương sẽ nhường chỗ cho niềm vui và an bình,
nơi mà người tốt và xấu có thể sống chung hòa bình. Quả thật, chúng ta không cần
chờ đến ngày tận thế mới thấy Chúa. Và nếu chúng ta chờ cho đến ngày đó mới thấy
Chúa thì đã quá trễ rồi! Nhất là làm sao chúng ta có thể nhận ra ai là Chúa, một
khi trong cuộc sống chúng ta chưa hề gặp gỡ hay có một kinh nghiêm nào về Ngài!
Trong khi đó, ngay bây giờ và trong lúc này, Chúa đang ở giữa chúng ta, đặc biệt
nơi những người khốn khổ nhất.
Có một chi tiết trong bài Tin mừng gây không ít ngạc nhiên là
trong câu trả lời của cả hai nhóm, chiên cũng như dê, những người thực hiện
lòng thương xót và những ai không làm, đều không biết đến sự hiện diện của Chúa
ở nơi những con người khốn khổ và bé mọn. Họ nói: “Lạy Chúa, có bao giờ chúng
con đã thấy Chúa đói mà cho ăn, Chúa khát mà cho uống, Chúa trần truồng mà cho
áo mặc, Chúa đau yếu hay bị giam trong các nhà tù mà đến thăm rồi phục vụ Chúa
đâu?” Đâu là động lực khiến họ khác nhau? Phải chăng nhóm thuộc về phe chiên là
những ai sống theo lương tâm và nhịp đập của con tim, biết rung cảm trước các nỗi
khốn cùng của nhau; còn những ai thuộc về nhóm dê là những con người đã chôn cất
trai tim và lòng thương xót của mình vào tủ kín rồi khóa lại. Họ đã đánh mất đi
các diệu cảm và thức đẩy của Tin Mừng.
Như vậy, một cách nào đó chúng ta nhận thấy ngoài việc để cho
Lời Chúa tác động, con người, không phân biệt mầu da, niềm tin hay phái tính, tất
cả cần sống với chất liệu và nhịp rung cảm của trái tim, để thực hiện lòng
thương xót và quan tâm cho nhau trước. Thật ra, chính con tim nhậy cảm mà Chúa
đã đặt vào trong thân xác tôi đã dậy cho tôi biết rằng: tha nhân và Chúa không
hề tách biệt nhau.
Ngoài con tim nhậy cảm, chúng ta còn được Lời Chúa huớng dẫn
nữa. Cụ thể, Lời Chúa trong bài Tin Mừng hôm nay đã tỏ cho tôi biết rằng Chúa
đã nên đồng hình đồng dạng với con người, đặc biệt những ai bé mọn: “Ta bảo thật
các ngươi: mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh chị em bé nhỏ
nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy.” Còn lời khẳng định nào
rõ ràng hơn. Đức Giêsu đã xác định thật rõ ràng về sự liên hệ mật thiết giữa những
người bé nhỏ, hèn mọn này với Người. Vì thế, những việc chúng ta làm cho nhau
vì Chúa, hay vì đuợc khen thuởng rồi cũng bị phơi bày ra hết.
Như vậy, qua dụ ngôn này, Chúa nhắc nhở và hối thúc chúng ta
cần xông xáo ra đi khỏi mình để chia sẻ và xoa dịu những nỗi đau của nhau. Đặc
biệt thực hiện lòng thương xót nơi những nguời thiếu ăn, thiếu mặc, không cửa
không nhà, đang bị tù đầy, v.v…
Thiếu ăn, thiếu mặc không hẳn là đói khát hay bị lạnh về phần
xác, nhưng còn bao nhiêu người thiếu nụ cuời, không đựợc ủi an, tôn trọng.
Không chốn nương thân không hẳn là không có nhà để ở, nhưng
vì con người ngày nay ích kỷ hơn, không dám mở lòng ra đón nhận nhau và đôi khi
còn tạo ra những rào cản để nhốt và giam giữ nhau…
Một vài nét tiêu biểu như thế. Còn biết bao nhiêu điều cần
làm, kể sao cho hết. Nhưng với ai có con tim nhậy cảm trước nỗi đau của tha
nhân thì tự họ sẽ tìm ra các phương thuốc để giúp nhau. Và, đối với các kẻ tin,
một lần nữa, với lời xác quyết rõ ràng của Chúa, chúng ta không còn vịn vào bất
cứ một lý do nào để từ chối những người mà chúng ta gặp trong cuộc sống. Tất cả
đều được quan tâm, không ai bị lọai trừ khỏi lòng mến của Thiên Chúa qua sự hiện
diện của Đức Kitô hôm qua, hôm nay và mãi mãi. Người không chỉ hiện diện trong
nhà thờ, hay tại những cuộc biểu dương tôn giáo; nhưng mãnh liệt và xác thực
hơn cả là Người đang hiện diện trong đời sống của những người bé mọn và khốn
cùng.
Sau cùng, dụ ngôn này được công bố vào Chúa nhật cuối của năm
phụng vụ và nói đến việc thẩm định của Chúa trong ngày sau cùng. Nhưng không phải
là chấm dứt. Cùng với Hội Thánh trên cuộc lữ hành trần thế, chúng ta sống với
niềm hy vọng về cùng đích của đời mình là được Đức Kitô quang lâm đón chúng ta về
nhà Cha để tham dự bữa tiệc hồng phúc, bữa tiệc cánh chung. Với niềm hy vọng
đó, chúng ta bắt đầu lại con đuờng sống đạo bằng một khởi điểm mới phù hợp với
những thách đố của Tin Mừng, đó là trong Đức Giê-su Ki-tô, Vua yêu thương, chúng
ta quyết tâm làm chứng cho nhân lọai nhận ra tình thương của Thiên Chúa bằng
chính cuộc sống yêu thương và phục vụ lẫn nhau mà Vua Giê-su đã làm gương. Amen!
No comments:
Post a Comment