Anh chị em thân mến,
Chúng ta đã được nghe nói về ‘ngôi mộ trống’ để chứng minh rằng
Chúa đã Phục Sinh thì lại có người nói rằng các môn đệ đã ăn cắp xác Chúa. Rồi
đến khi các Tông Đồ công bố hay loan báo rằng Chúa đã hiện ra thì người ta bảo
là các môn đệ vì sống trong sự mất mát khi tưởng nhớ đến Thầy mình quá độ cho
nên các ông bị hoang tưởng, nhìn thấy bóng ma lại tưởng là Chúa. Thật vậy,
chúng ta không thể dùng lý luận hay tìm các chứng cớ tự nhiên để chứng minh sự
Phục Sinh của Đức Chúa. Vào một thời điểm nào đó trong cuộc sống chúng ta phải đạt
được kinh nghiệm về sự sống lại của Chúa, Đấng đang hiện diện, đồng hành và sống
với chúng ta, và chúng ta hãnh diện là các chứng nhân cho Người. Đó chính là
món quà của Chúa Phục Sinh và cũng chính là ý nghĩa mà bài Tin Mừng hôm nay muốn
chuyển đạt.
Hai môn đệ, mà chúng ta chỉ biết một người tên là Cleopas,
đang say sưa và vui sướng kể lại cho các môn đệ khác biết, trên đường đi
Em-mau, Chúa Giê-su đã hiện ra cho họ như thế nào thì bất thình lình, không biết
từ đâu Chúa hiện đến, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ và đứng giữa các ông rồi
nói “Bình an cho anh em.” Họ nhìn thấy Chúa, nghe Chúa nói, nhưng lại không nhận
ra Chúa mà còn tưởng là ma.
Họ đã chứng kiến từ xa cảnh Chúa bị đóng đinh, bị giết chết.
Chuyện một người chết sống lại quả thật là chuyện hoang đường. Đây có thể chỉ
là một hồn ma. Một người đã chết, bị chôn vùi dưới lòng đất, làm gì còn có xác
thể. Ngôi mộ tuy trống rỗng nhưng tâm trí và lòng họ lại đóng kín. Đó là tất cả
những gì chúng ta có thể mô tả về tình trạng của các môn đệ.
Ho không nhận ra khía cạnh thần linh và thánh thiêng của Chúa
đang ở giữa họ. Họ tiếp tục sống trong lối suy nghĩ của họ. Họ vẫn chưa nhìn ra
sự sống và sự đổi mới mà Chúa Phục Sinh đem lại. Sự Phục Sinh không thể là một
biến cố để cho con người tìm hiểu và khám phá bằng lý trí hay suy luận. Nó là một
sự kết hợp và nối tiếp giữa chết và sống lại. Vẫn là thân xác bị thương tích
nhưng hôm nay không bị ràng buộc bởi các qui luật tự nhiên của không gian và thời
gian trong thế giới mà chúng ta đang sống nữa. Ngay lúc họ nhận ra Chúa qua việc
bẻ bánh thì Người lại biến mất. Và trong bài Phúc Âm hôm nay không ai biết Người
từ đâu hiện đến và nói “Bình an cho anh em.”
Bài tường thuật mời gọi và củng cố niềm tin của chúng ta. Tin
thôi cũng chưa đủ mà còn phải làm chứng về sự sống lại của Chúa bằng chính lối
sống của mình như Lời Chúa nói hôm nay rằng: anh em là chứng nhân về những điều
mà anh chị em đã có kinh nghiệm.
Việc các môn đệ làm nhân chứng không có nghĩa là họ đã tìm và
có được câu trả lời cho tất cả mọi sự. Cuộc sống nhân chứng có nghĩa là bây giờ
họ và chúng ta có được cuộc sống theo đúng ý Chúa. Họ là nhân chứng không dựa
trên những gì họ biết, nhưng dựa trên mối quan hệ của họ với Đức Giê-su Ki-tô,
Đấng đã sống lại và cùng sống với họ.
Thật vậy, nhìn lại từ những ngày đầu tiên của Ki-tô giáo cho
đến hôm nay, chúng ta nhận ra rằng chỉ có một chứng cớ thuyết phục con người mọi
thời đó chính là đời sống chứng tá của các tín hữu. Với Chúa Phục Sinh, họ đã
đuợc biến đổi, sẵn sàng quay lưng lại với các tiêu chuẩn của nền văn hoá sự chết,
rồi quyết tâm biểu dương văn hoá sự sống qua lối sống yêu thương, tha thứ và
trao ban cho nhau sự sống để làm chứng cho thế giới nhận ra rằng Chúa đã sống lại
và hiện đang sống mãnh liệt trong lối sống của họ. Đó là những gì mà Chúa
Giê-su đã làm cho các môn đệ, và đó cũng là những gì Người muốn chúng ta lĩnh
nhận. Đây không phải là sự hiểu biết của trí tuệ.
Anh chị em thân mến,
Tôi vẫn biết rằng trong cuộc sống, chúng ta đã trải qua những
khoảnh khắc khó quên. Những khoảnh khắc này đã ảnh hưởng và làm thay đổi lối
suy nghĩ, hành động, cách cư xử của chúng ta. Đó là các kinh nghiệm mà Chúa Phục
Sinh tác động. Trong từng khoảnh khắc đó, chúng ta cảm nhận sự hiện diện của
Chúa Ki-tô Phục Sinh, Đấng đang kêu gọi chúng ta nhận ra Người, cộng tác với
Người, khám phá trong Người, với Người chúng ta có cuộc sống mới. Đó chính là
chân tướng đích thật mà Chúa Phục Sinh muốn chúng ta có.
Tuy nhiên trong bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta nhận ra khoảnh
khắc mà hai môn đệ nhận ra Chúa đã sống lại là lúc Người bẻ bánh.
Theo dấu chân họ, chúng ta sẽ nhận ra Người lúc bẻ bánh như thế
nào?
Khi nói đến việc nhận ra Chúa khi Người bẻ bánh là lúc chúng
ta tin và nhận ra sự hiện diện của Chúa trong bí tích Thánh Thể và trong Thánh
Lễ. Quả thực không sai!
Căn cứ vào sách Công Vụ Tông Đồ chúng ta nhận thấy việc bẻ
bánh đã có từ thời các Tông Đồ. Họ chuyên cần nghe giáo huấn của các Tông Đồ,
luôn luôn hiệp thông với nhau, siêng năng tham dự lễ bẻ bánh, và cầu nguyện
không ngừng… Họ sống hiệp nhất và yêu thương, mọi sự đều là của chung và ai nấy
tiêu dùng theo nhu cầu của mình… Khi làm lễ bẻ bánh tại tư gia, họ dùng bữa với
lòng đơn sơ vui vẻ. Họ ca tụng Thiên Chúa, và được người người thương mến. Và
Chúa cho cộng đoàn thêm nhiều người tin vào Chúa và đuợc cứu độ. Qua đó chúng
ta nhận thấy việc bẻ bánh đuợc thực hiện tuy với tâm hồn đơn sơ, nhưng lại rất
thực tiễn. Họ không chỉ tham dự các nghi thức nhưng còn chia sẻ lối sống và san
sẻ cho nhau tuỳ theo lợi ích và nhu cầu của từng người.
Lối sống này được nhấn mạnh như một lời mời gọi chúng ta nhìn
lại việc làm của mình! Viêc cùng nhau cử hành bữa tiệc Thánh Thể, bẻ bánh mà
chúng ta gọi là Thánh Lễ ngày nay có phản ảnh lối sống hiệp nhất và yêu thương
của chúng ta hay không? Bằng không thì chúng ta đang lập lại những gì mà anh chị
em tín hữu thuộc công đoàn Cô-rin-thô đã phạm phải trước đây. Và sau đây là phản
ứng và huấn dụ của Thánh Phao-lô:
“…tôi chẳng
khen anh em đâu, vì những buổi họp của anh em không đem lại lợi ích gì, mà chỉ
gây hại… Khi anh em họp nhau, thì không phải là để ăn bữa tối của Chúa. Thật vậy,
mỗi người lo ăn bữa riêng của mình trước, và như thế, kẻ thì đói, người lại
say. Anh em không có nhà để ăn uống sao? Hay anh em khinh dể Hội Thánh của
Thiên Chúa và làm nhục những người không có của? Tôi phải nói gì với anh em? Chẳng
lẽ tôi khen anh em sao? Về điểm này, tôi chẳng khen đâu!”
Sau đó Thánh Phao-lô nhắc lại cho họ biết sự hiện diện của
Chúa Ki-tô Phục Sinh khi Người bẻ bánh. Rồi Ngài tiếp tục khuyên dậy họ cần xét
mình, biện phân để khỏi bị xét xử. “Cho nên, thưa anh em, khi họp nhau để dùng
bữa, anh em hãy đợi nhau. Ai đói, thì ăn ở nhà, kẻo anh em đến họp mà hoá ra để
bị kết án…” (1Cor 11: 17-34)
Như vậy việc nhận ra hay tin rằng Chúa Kitô Phục Sinh hiện diện
qua việc bẻ bánh thật cần thiết và quan trọng. Tất cả đã đuợc lưu truyền và làm
chứng bởi đời sống của các chứng nhân qua bao thế hệ. Cho đến ngày nay, chúng
ta vẫn được mời gọi sống vai trò của những chứng nhân không chỉ bằng lối sống
phụng vụ nhưng còn bằng chính cuộc sống chia sẻ và yêu thương của chúng ta nữa.
Và khi thực hiện đuợc như thế, chúng ta đã sống thật đúng như
lời nhắn nhủ của Chúa “Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế.” Và “Ở đâu
hai ba người họp lại nhân danh Thầy, thì có Thầy ở giữa họ.”
Sự hiện diện của Thiên Chúa ở giữa chúng ta không bị giới hạn
bởi không gian và thời gian. Thiên Chúa ở lại với chúng ta mãi mãi vì Ngài là
Em-ma-nu-en. Đó là tinh thần mà chúng ta mang đến cho nhau qua bữa tiệc bẻ
bánh. Không phải chỉ có chúng ta, nhưng Chúa Kitô Phục Sinh đồng hành và cùng
hiện diện với chúng ta nữa. Vì Danh Nguời mà chúng ta chia sẻ và yêu thương
nhau. Và chúng ta là những chứng nhân về các điều ấy.
Tóm lại, niềm tin của chúng ta dựa trên lối sống của các chứng
nhân. Họ đã và đang làm chứng về sự hiện diện của Chúa trong cuộc đời họ. Và
qua những lần bẻ bánh, chúng ta có bổn phận làm chứng cho nhau biết về sự hiện
diện của Chúa.
Nói chung, Chúa Phục Sinh chính là trung tâm của cuộc sống
chúng ta vậy. Amen
No comments:
Post a Comment