Tiêu chuẩn định giá dựa trên năng suất và thành quả cá nhân
được nhiều người áp dụng. Ai sản xuất nhiều thì được thưởng và nhận được nhiều
hơn. Trái lại, người nào sản xuất ít hay không tạo được sản phẩm nào thì dễ bị quên
lãng, thậm chí có thể bị ném ra ngoài. Trong hệ thống giáo dục cũng thế, các học
sinh giỏi, có nhiều sáng kiến hay phát minh mới thường được tuyên dương và nhận
được sự hỗ trợ để hoàn thành các dự án. Trái lại những học sinh không phát minh
ra điều gì mới thì ít được để ý và tự nhiên bị đẩy lùi về phía sau. Quan niệm
và cách cư xử này đã xâm nhập vào trong lối sống đạo của chúng ta. Nguyên tắc
thưởng phạt dựa trên thành quả vẫn còn được cổ võ và áp dụng tại nhiều nơi.
Cách cư xử nói trên tuy thông dụng nhưng cũng rất nguy hiểm bởi
vì nếu áp dụng cách cư xử này vào cách thức sống đạo thì chúng ta có thể sẽ rơi
vào lối suy nghĩ dùng công nghiệp để đòi thưởng như lập trường của một số người
thuộc nhóm biệt phái sống cùng thời với Đức Giê-su chủ trương. Chúng ta biết rất
rõ là Chúa Giê-su không tán thành lập trường và quan điểm sống này. Thật vậy,
năng suất và thành quả thường không tạo nên các mối quan hệ gắn bó và sâu sắc.
Nó tạo ra các mối giao dịch. Đức Giê-su không nhấn mạnh hay đòi buộc năng suất
và thành quả của cá nhân cho bằng mời gọi chúng ta thiết lập các mối dây liên kết,
kiến tạo và xây dựng các mối quan hệ dựa vào sự thân tình với Người và với nhau.
Đó chính là ý nghĩa trong bài Tin Mừng mà chúng ta suy niệm hôm nay.
Anh chị em thân mến,
Bài Tin Mừng hôm nay là phần đầu của diễn từ mà trong đó Đức
Giê-su nói về mình như là cây nho đích thật và chúng ta là cành của cây nho đó.
Người mời gọi chúng ta hãy ở với Người, ở lại trong Người để sinh hoa trái cho
chính cuộc sống mình và cho những ai mà chúng ta tiếp xúc mỗi ngày.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi nghe biết sứ điệp này. Đoạn
Tin Mừng này quá thông dụng và tôi được nghe thường xuyên. Tuy nhiên, trong khi
đọc và suy niệm Tin Mừng hôm nay, tôi bỗng nhiên cảm thấy mình bị cuốn hút một
cách mạnh mẽ vào lời tuyên bố của Chúa Giê-su về mối tương quan giữa Người và
chúng ta như sau: không có Chúa, chúng ta chẳng làm gì được. Tôi xin anh chị em
lưu ý rằng Đức Giê-su không nói rằng nếu không có Người, chúng ta có thể làm được
một vài điều quan trọng. Không! Đức Giê-su nói nếu không có Người, anh và tôi
không làm được gì hết. Như vậy, việc sinh hoa kết trái không phải là nỗ lực hay
sự cố gắng của mỗi cá nhân cho bằng tự do, tình nguyện và sẵn sàng ở lại bên
Chúa Giê-su. Hành động ở lại này diễn tả niềm tin tưởng, sự gắn bó, hiệp thông
và cùng bước đi với Người. Thật vậy, chỉ có Chúa Giê-su mới có thể sinh hoa
trái trong cuộc sống của chúng ta. Người luôn sẵn sàng, chờ đợi sự đồng ý, thậm
chí cho phép Người hành động. Phần chúng ta, hãy ở lại trong Người, hãy tin tưởng
nơi Người là Đấng luôn trung tín với Lời Người đã hứa rằng: “Ai ở lại trong Thầy
và Thầy ở lại trong người ấy, thì người ấy sinh nhiều hoa trái,”
Trong lúc suy tư tới đây, tôi chợt nhớ một câu chuyện. Truyện
kể về hoàn cảnh của một thiếu nữ, ở độ tuổi mới lớn, dự định dọn nhà ra đi vì
có vài việc mâu thuẫn và không chịu nổi các qui luật dường như hơi khó khăn của
gia đình.
Vào một ngày nọ, trong khi cô đi dạo tại một công viên gần nhà
thì nhìn thấy con két nhỏ bị thương ở đôi cánh đang nằm bên vệ đường dành cho
người đi bộ. Khi thấy hoàn cảnh quá đáng thương của con vẹt. Bản tính của cô lại
rất yêu thú vật nên cô đã bế chú vẹt về nhà, tự tay làm ổ và chăm sóc chú chim
con. Vì bận rộn với công tac mới như thế cho nên cô không thể thực hiện ý định
bỏ nhà. Cô sẽ thực hiện ý định này cho đến khi chim con lành bịnh và có thể bay
lại được. Ngày qua ngày, sau cùng chim con cũng có thể nhẩy nhót và bay lại được
và cô quyết định giải thoát chim con.
Cô bèn đem chú két ra công viên. Đang lúc phóng sinh thì cô một
gặp một nhân viên bảo vệ thú vật đang đi tuần ở đó. Ông nghi là cô có ý định
hành hạ thú vật nên tính phạt cô. Nhưng khi nghe cô giải thích ông mới hiểu rõ
sự kiện bèn giải nghĩa cho cô biết việc thả chú chim con tại công viên không
thích hợp, chim có thể bị nguy hiểm khi không được bảo vệ. Ông ta đề nghị cô
hãy đem chim con bỏ vào rừng theo bầy thì cơ hội nhập đoàn và sống sót cao hơn.
Cô đã làm theo lời chỉ dẫn của ông.
Ngạc nhiên thay khi trở về nhà cô cũng quên luôn ý định bỏ
nhà ra đi.
Cùng một cách suy nghĩ, mọi tương quan chỉ được nối kết khi
con người muốn ở bên nhau. Từ trong cùng một môi trường và ai cũng quyết tâm giữ
mối dây liên kết với nhau thì sau cùng mối tương giao sẽ được thiết lập. Nhưng
nếu bất kỳ một ai muốn dời đi thì mối quan hệ sẽ bị sứt mẻ.
Tương tự như thế, cho dù ước muốn của Thiên Chúa là muốn cuộc
sống của chúng ta được thêm nhiều hoa trái, nhưng nếu chúng ta từ chối không hợp
tác hay là không muốn ở lại trong mối quan hệ với Người và tha nhân thì Người cũng
không thể làm gì khác để chúng ta trổ sinh hoa trái được. Và phần chúng ta sẽ bị
khô héo. Trong hoàn cảnh đó, chúng ta hãy nhìn lại, không phải thành quả hay
các việc làm cho bằng mối tương quan của Thiên Chúa và chúng ta, và giữa chúng
ta với nhau.
Bài học mà
chúng ta rút được qua sự kiện này là: Ai trong chúng ta cũng được mời gọi để sống
đổi mới và liên kết với nhau. Đổi mới để chấp nhận nhau. Liên kết trong các
sinh hoạt chung để việc xây dựng nhóm, gia đình và cộng đoàn mỗi ngày mỗi gắn
bó với nhau hơn; rồi từ đó chúng ta đến với nhau bằng sự tin tưởng và lòng yêu
thương.
Tin tưởng và
yêu thương là hai đức tính nền tảng của người tín hữu. Các đức tính này cần được
trau dồi và luyện tập trong hành trình sống. Niềm tin của chúng ta không qui
chiếu vào một vị Thiên Chúa của trí óc về tính siêu việt của Ngài, nhưng là một
Đấng đã nghe, đã thấy và đã dang cánh tay mạnh mẽ uy quyền để giải thoát chúng
ta, như kinh nghiệm xuất hành, vượt qua Biển Đỏ của dân Israel khi xưa: “...
Thiên Chúa đã dang cánh tay mạnh mẽ uy quyền,… để đưa chúng tôi ra khỏi đất Ai
cập.” (Đnl 26:7-9)
Như vậy,
Thiên Chúa luôn hiện diện qua cách xử thế của chúng ta với người khác, nên
“chúng ta đừng yêu thương nơi đâu môi chót lưỡi, nhưng phải yêu thương cách
chân thật và bằng việc làm.” (1 Gio-an 3:18) Tình yêu này được xuất phát bởi niềm
tin vào Đức Giêsu, Con của Người. Và, khởi điểm của sự yêu thương là chấp nhận
sự khác biệt của nhau, giảm bớt các mối nghi kỵ và sợ hãi nhau.
Thật vậy, mỗi
người chúng ta là những cành nho được nuôi dưỡng bởi cây nho. Như cành nho,
không cành nào giống cành nào. Chúng ta cũng thế, mỗi người đều có các vẻ đẹp
khác nhau trong vẻ đẹp chung xuất phát từ Thiên Chúa. Và tự cành nho không thể
sống được nếu không tiếp nhận sự sống từ cây nho, thì sự sống của chúng ta hoàn
toàn phát sinh từ sự sống của Chúa: “Hãy ở lại trong Thầy như Thầy ở lại trong
anh em. Cũng như cành nho không thể tự mình sinh hoa trái, nếu không gắn liền với
cây nho, anh em cũng thế, nếu không ở lại trong Thầy.” (Gio-an 15: 4-9)
Có nghĩa là
chỉ ở lại với Chúa và trong Chúa thì người môn đệ mới sinh hoa kết trái; bằng
không thì sẽ bị khô héo và cháy đi. Tuy nhiên, không phải là cứ ở trong Chúa rồi
sẽ sinh hoa kết trái đâu! Hoa quả đuợc sinh ra từ nhựa sống của thân cây và
cũng bị cắt tỉa để tươi tốt hơn thế nào thì cuộc sống của người môn đệ cũng cần
đi vào mầu nhiệm Thập Giá, bị cắt tỉa, mà chính Đức Giê-su đã buớc vào. Đó là một
sự cắt tỉa thật thâm sâu, cắt tỉa ý riêng, từ bỏ sở hữu; từ bỏ tất cả rồi vượt
qua cái chết để buớc vào sự sống vĩnh cửu. Chỉ có bị cắt tỉa như thế thì con
người mới đuợc dự phần vào cuộc sống vĩnh cửu với các giá trị mới mà Chúa Ki-tô
Phục Sinh đem lại, nhờ vậy mà Thiên Chúa được tôn vinh và chúng ta quả thật rất
xứng đáng là môn đệ của Người. Amen!
No comments:
Post a Comment