Bài Tin Mừng mà chúng ta vừa
nghe là một câu chuyện rất nổi tiếng, nói về mười cô phù dâu chờ đợi chú rể
đến. Dụ ngôn này nằm trong một loạt các dụ ngôn của Đức Giê-su nói về một chủ
đề, đó là phải sẵn sàng khi chờ đợi Chúa. Nói thì dễ, nhưng làm rất khó. Không mấy
ai trong chúng ta đã sẵn sàng đón ngày Chúa đến. Thế nào cũng xin Chúa thêm một
thời gian vì còn một số việc chưa giải quyết xong.
Xin thì cứ xin, chứ có ai
xin cho đời mình dài thêm một gang một tấc mà được ban cho hay chưa! Tuy nhiên,
dù chúng ta đã sẵn sàng hay chưa, đến giờ đến buổi, không trễ một khắc và cũng không
sớm một giây, Chúa sẽ đến đúng kỳ đúng hẹn theo như chương trình của Chúa. Khổ
một nỗi là không ai trong chúng ta biết toàn bộ chương trình của Chúa. Vì thế,
dụ ngôn nhắm đến là việc chuẩn bị, sẵn sàng chờ đợi ngày Chúa đến.
Chi tiết chàng rể đến chậm thật
quan trọng, chúng ta giải thích thế nào đây? Điều này có thể dựa theo thói tục
địa phương thời xưa: việc cưới xin không do chú rể và cô dâu chủ động; nhưng
nhờ sự mai mối và được chấp thuận bởi hai gia đình. Sau đó cả hai gia đình cần thời
gian để thương lượng. Việc thuơng luợng này có thể kéo dài hàng tháng. Nhưng
trong dụ ngôn hình như việc dàn xếp xẩy ra trong ngày cưới; và gặp khó khăn nên
nhà gái phải chờ đợi, có khi tới khuya hoặc nửa đêm cũng không chừng.
Theo phong tục của những
người sống cùng thời với Đức Giê-su, các cô phù dâu sẽ ra ngoài để đón chú rể
và vì trời tối cho nên họ cần mang theo đèn. Cả mười cô đều biết là chàng rể sẽ
đến trễ, vì thế việc chờ đợi là chuyện tất nhiên. Bởi thế, việc chuẩn bị trong
lúc chờ đời thật quan trọng. Đức Giê-su đã nói là có năm cô khôn ngoan và năm
cô dại khờ. Các cô được Đức Giê-su khen là khôn ngoan vì họ biết chuẩn bị trong
lúc đợi chờ, còn các cô dại khờ vì biết sẽ phải đợi mà lại không biết chuẩn bị.
Thật ra, ngay cả bây giờ, có
một điều vô cùng thú vị mà ít ai trong chúng ta để ý đó là chuyện đợi chờ trong
dịp lễ cưới. Cho dù các bà đã chuẩn bị sẽ trang điểm thế nào, ăn mặc ra sao,
nhưng có ông chồng nào đã không phải chờ đợi các bà vợ trang điểm trước khi đến
tham dự đám cưới hay chưa? Gia đình hai họ, thân bằng quyến thuộc, bạn hữu xa
gần và ngay cả vị chủ sự nghi lễ cũng phải mòn mỏi chờ đợi cô dâu đến nhà thờ. Việc
làm này không đáng được khích lệ, nhưng rất phổ biến. Hình như việc cô dâu đến
muộn là một thông lệ nói lên tầm quan trọng của cô dâu. Rồi chờ chụp hình, chờ
ở phòng lễ tân để trao quà tặng trước khi vào phòng tiệc. Chờ món ăn đầu tiên.
Chờ để nghe các bài phát biểu của hai họ. Chờ nghe cô dâu và chú rể kể lại
chuyện tình của đời họ và nói lời cảm ơn…. Nói chung, đám cưới là dịp trọng đại
nên mọi người cảm thấy chờ đợi là chuyện hợp tình hợp lý, dễ thông cảm. Vì thế,
chúng ta không nên ngạc nhiên khi nghe Đức Giê-su kể một câu chuyện về đám cưới,
bao gồm nhiều lần chờ đợi. Và việc chuẩn bị hay sẵn sàng chờ đón chú rể là sứ
điệp của Chúa qua dụ ngôn này.
Vẫn biết là như thế, nhưng
trong thực tế, việc chờ đợi cũng khiến cho anh em tín hữu tiên khởi cảm thấy
mệt mỏi, họ chờ mãi mà chẳng thấy Chúa trở lại.
Có lẽ, giống như các cô phù dâu, họ đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và buồn
ngủ khi chờ đợi. Chúng ta cũng thế, hơn hai ngàn năm đã trôi qua, chúng ta cũng
buồn ngủ và lơ là với việc sống đức tin, chểnh mảng trong các công việc đạo đức,
bị ảnh hưởng và chạy theo nếp sống thế tục. Thậm chí, có một số người trong chúng
ta có thể đã có ý nghĩ rằng Chúa chưa đến ngay bây giờ, thôi để chuyện hối cải
và yêu thương cho ngày mai, vẫn còn kịp chán bởi vì đàng nào thì Chúa cũng chưa
đến ngay. Trong tâm trạng và với lối suy nghĩ như thế chúng ta mới nhận ra tầm
quan trọng của sứ điệp mà dụ ngôn muốn nói hôm nay.
Anh chị em thân mến,
Vấn đề mà chúng ta cần đặt
ra là trong khi chờ đợi, chúng ta phải lựa chọn lối sống nào? Đức Giê-su đã cho
chúng ta câu trả lời trong dụ ngôn mà Người nói hôm nay.
Chìa khóa trong dụ ngôn nói
về việc sẵn sàng khi chờ đợi mà Đức Giê-su nói là ‘dầu’. Có một số người giải
thích dầu ở đây nghĩa là đức tin, cầu nguyện, việc tham dự các thánh lễ hay
những việc thờ phượng khác, và tất cả những việc khác giống như vậy. Đó có phải
là ý của Thánh Mát-thêu hay không?
Lại phải đặt dụ ngôn này trong
tòan bộ Tin Mừng do Thánh sử biên sọan để biết chúng ta cần sống như thế nào để
chuẩn bị ngày Chúa đến? Như anh chị em còn nhớ mục tiêu mà thánh Mát-thêu viết
Tin Mừng là trình bầy về con người và công việc của Đức Giê-su. Ngài đến trần
gian để rao giảng và thiết lập Nước Trời. Thành viên của Nước Trời là những ai
sống theo lời dậy bảo của Đức Giê-su trong ‘bài giảng trên núi’. Và một khi chúng
ta đã bằng lòng chấp nhận lối sống mà Chúa đề ra trong bài giảng trên núi thì
nghèo khó, hèn mọn, đau khổ không hẳn là những điều bất hạnh.
Tuy nhiên, theo bản năng của
con người thì nhiều người chỉ áp dụng những tiêu chuẩn trong bài giảng trên núi
này một thời gian ngắn; nhưng chờ mãi chẳng thấy Chúa đến khiến họ đâm ra chểnh
mảng và xao nhãng.
Rồi nói đến việc xây dựng
hòa bình dù chỉ trong một ngày đã là điều khó thưc hiện; nhưng vẫn còn dễ hơn
là sống để trở thành khí cụ bình an của Chúa trong một môi trường đầy trở ngại
và đối nghịch với Tin Mừng.
Còn nữa, như việc thuơng yêu
kẻ khác. Thật là dễ dàng khi chúng ta thương xót và tha thứ cho người khác một vài
lần trong cuộc đời. Nhưng quả là khó khăn khi chúng ta phải thực hiện lòng
thuơng xót và tha thứ này trong cả cuộc đời.
Sau cùng, chúng ta chẳng hề
hay biết ngày nào, giờ nào chú rể sẽ đến. Vì thế phải sẵn sàng bằng cách trang
bị cuộc sống cho đủ số luợng dầu là những huấn lịnh được loan báo trong bài giảng
trên núi mà chúng ta vừa nói ở trên. Và khi chàng rể đến, chúng ta có lượng dầu
đủ để thể thắp đèn ra đón tiếp lang quân.
Ngoài số lượng dầu cần mang
theo chúng ta còn phải tạo điều kiện để Chúa biết ta. Thật vậy, khi cánh cửa
phòng của tiệc cưới khép lại, chúng ta không nghe thấy tiếng của chàng rể vọng
ra: ‘Tôi bảo thật các cô, tôi không hề biết các cô!’ hay sao?
Có nhiều kiểu ta biết Chúa.
Nhưng kiểu ‘biết Chúa’ của chúng ta cũng lạ đời lắm. Có ai ngờ cả nhóm, cả gia
đình, cả xứ đạo đều tuyên xưng là biết Chúa; thế mà Chúa trong nhà thờ khác
Chúa trong cuộc sống. Chẳng cần phải nói đến chuyện cả thể sẽ phải làm, chỉ cần
ra đến bãi đậu xe mà gặp ai làm trái ý mình thì biết Chúa của ta ngay. Rồi đến Chúa
của ông này chống Chúa bà kia. Chúa của chồng thì khác Chúa của vợ. Vì thế, dù
ta có biết Chúa đến độ nào, thì việc biết ấy vẫn là sự biết có ngần có hạn. Còn
Chúa biết, là biết hết, biết rõ những gì sâu thẳm nhất trong đời sống của từng người,
biết sự giới hạn và yếu đuối của chúng ta. Người biết để tha thứ, để thông cảm
và yêu thương. Như vậy, Chúa biết ta vẫn hơn việc ta biết Chúa.
Muốn được Chúa biết, ta cần làm những
việc giống như Chúa làm; sống tiêu chuẩn giống như Chúa sống; biết thông cảm và
luôn tha thứ như Chúa thuờng thứ tha. Trên hết mọi sự là mời Chúa hiện diện
trong mọi cách hành xử của chúng ta. Nếu chúng ta làm đúng như thế thì Chúa sẽ
vui mừng, giả như chúng ta hành động chưa được tốt lắm, thì cũng không nên lo
lắng quá. Bởi vì Chúa biết và còn biết rất rõ về những việc làm chưa tốt của
chúng ta. Nó phát sinh từ sự yếu đuối và chính bởi sự yếu đuối đó mà sức mạnh
và quyền năng của Thiên Chúa được biểu lộ trọn vẹn trong đời sống của chúng ta.
Tóm lại, niềm tin chưa hẳn là
chìa khóa mở cửa phòng của tiệc cưới. Muốn tham dự tiệc cưới, người tín hữu cần
có lối sống phù hợp với những điều Chúa dậy trong bài giảng trên núi. Nói cách
khác, qua cách suy nghĩ, nói năng và hành động của chúng ta đều phải là họa ảnh
lối sống của Chúa. Đó là cách chuẩn bị tốt nhất. Và bất cứ lúc nào Chúa đến
chúng ta đã sẵn sàng đón tiếp và cùng tham dự bữa ăn với Chúa rồi. Amen!
No comments:
Post a Comment