Qua dụ ngôn các nén bạc, Chúa muốn nhắc chúng ta
nhớ rằng: mỗi người sinh ra trong trần gian này đều được Chúa ban cho những ân
huệ đặc biệt và khác nhau. Không ai giống ai. Mỗi người là một cá thể thật quan
trọng và đều có một chỗ đứng riêng biệt trong trái tim yêu thương và chương
trình của Thiên Chúa. Bổn phận của chúng ta là nhận ra vị trí của mình để ý
thức hơn trong việc quản lý và sinh lợi cho Chúa, chứ không cho riêng mình,
những hồng ân mà mình đã nhận.
Người nhận đuợc một nén ít hơn người được năm nén,
đó là điều rõ ràng; nhưng đối với Chúa thì một nén là tất cả những gì mà ông ta
cần. Điều quan trọng không nằm ở chỗ nhận nhiều hay nhận ít, nhưng ở chỗ là biết
dùng tài năng đó như thế nào?
Bổn phận của chúng ta là sinh lợi không cho mình
mà là cho chủ. Nhưng, người có một nén đã chọn việc đem chôn giấu đi, rồi sau
đó lý luận và đổ thừa cho chủ. Trong câu chuyện không hề có một chi tiết nào
nói ông chủ là người hà khắc; thế mà ông ‘một nén’ này đã không nhận ra sự sai
lầm của mình. Ông tuởng là ông đã biết ý của chủ; tình thực ông đã sai, khi chỉ
biết nghĩ đến sự an toàn cho chính bản thân rồi làm theo ý mình; còn gán cho chủ
nhận định sai lầm của ông: “…, tôi biết ông là người hà khắc, gặt chỗ không
gieo, thu nơi không vãi.” Sai lầm của ông được nhiều người trong chúng ta tái lập
trong cuộc sống. Xin anh chị em cùng suy xét.
Thật vậy, chúng ta thường suy nghĩ và vấp phải lối
sai lầm này, đó là thay vì phát huy ân huệ đã đuợc trao ban, chúng ta lại dùng
những gì đã lãnh nhận để đầu tư vào ‘cái tôi’ và làm cho nó ‘trương phình’ lên,
phình đến độ chúng ta thay quyền Chúa làm chủ đời mình. Phải chăng ‘cái tôi’ và
tham vọng đã làm thay đổi vị trí của Chúa trong cuộc sống chúng ta. Thay vì làm
vinh danh Chúa được cả sáng thì bằng mọi cách và dưới mọi phuơng tiện, chúng ta
làm để mình được tôn vinh. Như vậy, có nghĩa là Chúa đã bị chôn vùi trong chính
cái tôi của mình.
Dựa vào kinh nghiệm khi làm việc, chúng ta có thể
nhìn thấy một số hiện tuợng không mấy tốt đẹp vẫn thuờng xẩy ra cho một số người;
đó là khi đuợc trọng dụng và kính phục thì họ rất hăng say trong các công tác.
Việc nào cũng có mặt, công tác nào cũng tham gia. Họ không chỉ cống hiến tài
năng và tiền của mà còn khuyến khích và kêu gọi các thành viên trong gia đình
cùng tham gia. Nhưng khi gặp chuyện bất bình, bị chạm vào ‘cái tôi’, họ không
chấp nhận sự góp ý của người khác, bèn lập bè tạo phái, rồi tìm những sơ hở của
người khác và buông ra những lời chỉ trích thật nặng nề và thiếu tình bác ái.
Thậm chí, họ còn có ý nghĩ là chỉ mình họ mới có đủ khả năng để hòan tất tốt
đẹp những công tác mà hiện nay chính họ không muốn đụng ngón tay vào nữa.
Trong dụ ngôn hôm nay, khi trao những nén bạc cho
các gia nhân ông chủ đã không ban cho họ một lịnh truyền hay lời chỉ dẫn nào rõ
ràng. Điều này có nghĩa là ông tôn trọng tự do của họ. Dù được tự do; nhưng người
nhận hai nén và năm nén đã không lạm dụng tự do để làm giầu cho bản thân, bởi vì
họ biết rằng sẽ có một ngày ông chủ sẽ đến tra vấn về những gì mà họ đã nhận.
Cùng một cách thức như thế, chúng ta cũng được
mời gọi hành xử tự do với vốn liếng đã được trao ban. Sự tự do này khiến chúng
ta liều lĩnh chấp nhận mọi thua thiệt để trung tín với những đòi hỏi triệt để
của Tin Mừng. Liều lĩnh trong niềm tin vào Thiên Chúa là một trong những đức
tính cần thiết mà chúng ta cần có. Liều lĩnh để làm chứng về tình yêu của Thiên
Chúa là một ơn gọi vô cùng cao quí mà Chúa đã mời gọi. Đây còn là một đòi hỏi vô
cùng cần thiết cho thế giới bị tục hoá mà chúng ta đang sống hôm nay.
Thưa anh chị em,
Trong cuộc đời của Thánh An-Phong-Sô, đấng sáng
lập Dòng Chúa Cứu Thế, Cha của chúng tôi, chỉ tha thiết một điều và chỉ có một
điều này mà ngài đã đeo đuổi trong suốt cuộc đời là: “Hãy yêu mến Chúa Giê-su”.
Và đó cũng là tâm huyết và mục tiêu trong cuộc sống của các Thánh Tử Đạo Việt
Nam mà chúng ta nhớ đến nhân dịp mừng lễ hôm nay.
Không ai trong chúng ta có thể phủ nhận gương can
đảm, chấp nhận mọi khổ hình mà cha ông chúng mình đã trải qua. Sử sách đã ghi lại
bao nhiêu loại cực hình khác nhau đã đuợc dùng để tra tấn các ngài như: nhẹ thì
gông cùm, giam tù, bỏ đói; nặng hơn một chút là cho voi dầy, phơi nắng và ném
xuống sông; quyết liệt hơn thì bị chặt đầu, bị thắt cổ hay bị đốt cháy; man rợ
và hiểm độc nhất là bị phân thây ra từng mảnh hay là tùng sẻo… Chỉ cần tuởng
tượng những cực hình nói trên cũng khiến cho con người ngày nay run sợ hãi hùng.
Tất cả các
cực hình đó không nhắm đến các nỗi thống khổ về phần xác; nhưng tất cả đuợc áp
dụng để thử lòng trung tín với Chúa của các ngài. Vì thế, thật là thiếu sót,
nếu chúng ta chỉ nhấn mạnh đến những nét hào hùng, những tấm gương can đảm,
những cực hình mà cha ông chúng ta đã phải gánh chịu mà quên đi động lực chính
đã giúp tổ tiên mình đi đến cùng; đó chính là lòng yêu mến Chúa Giê-su của các
ngài. Vì yêu mến mà cha ông chúng ta đã từ khước tất cả và chấp nhận chết cho
tất cả.
Thật vậy, sự hiểu biết giáo lý hay những tín điều
về Thiên Chúa của các ngài thật nông cạn. Các ngài cũng không có những suy tư
cao siêu về thần học. Nhưng khi trở thành tín hữu ‘một nén’, các ngài đã yêu Chúa
bằng tất cả con người của các ngài. Đỉnh cao của tình yêu nơi các ngài được thể
hiện qua việc chấp nhận cái chết không vì phần thưởng đã dành sẵn cho những ai
trung tín với Chúa mà thôi; nhưng qua hành vi tự hiến các ngài đã noi gương
Chúa Giê-su, Đấng đã hiến thân để bày tỏ lòng mến tuyệt vời của Thiên Chúa cho
nhân lọai. Tiến ra pháp truờng bằng niềm tin và lòng mến cho nên tâm hồn cha
ông của chúng ta rất thư thái và bình an, miệng các ngài vang lên những lời tha
thứ và trên môi là nụ cuời hân hoan của niềm vui sắp đuợc đoàn tụ với Chúa
Giêsu, Đấng mà các ngài cả đời yêu mến và trông đợi.
Hôm nay chúng ta cũng được mời gọi sống trọn vẹn
và sống cho đến giây phút cuối cùng bằng lòng mến. Đó chính là tâm huyết của
cuộc sống. Và đó cũng là phương thức làm giàu các ân huệ và khả năng mà Chúa đã
trao ban để sinh lợi cho Chúa, không cho sự an toàn của bản thân mình. Rồi,
cũng giống như cha ông mình, các bậc tiền bối đã sống trọn vẹn lòng mến vì danh
Chúa Kitô, mỗi người chúng ta đến lúc đó, sẽ nhận đuợc Lời Chúa phán rằng: “Hỡi
con yêu dấu, con đã trung tín trong việc nhỏ mà ta đã trao phó, thì giờ đây ta
sẽ đặt con trông nom việc lớn hơn. Hãy vào mà hưởng niềm vui với Ta.”
Ước gì ai ai
cũng được như vậy. Amen.
No comments:
Post a Comment