Hôm nay, cùng
với toàn thể Giáo Hội, chúng ta long trọng mừng Lễ Chúa Giê-su lên trời. Bài đọc
một và trình thuật Tin Mừng trong phần Phụng Vụ Lời Chúa hôm nay tuy có một
chút khác biệt, nhưng nội dung chính yếu là nói về việc Đức Giê-su được cất nhắc
lên trời trước mắt các môn đệ. Như vậy câu hỏi đầu tiên chúng ta cần san sẻ cho
nhau là trời ở đâu?
Chúng ta
không biết nhiều về khoa học không gian, nhất là môn học về vũ trụ thì lại càng
khó hiểu. Đó là việc của các nhà chuyên môn. Vào thời Đức Giê-su, và hầu hết những
người dân thường ít hiểu biết như chúng ta vẫn còn cho rằng trời ở trên cao, đất
là nơi chúng ta đang sống và được bao quanh bởi biển cả và đại dương, và dưới
hay trong lòng quả đất này là hỏa ngục.
Từ khái niệm
đơn sơ này chúng ta suy diễn về các mốc điểm trong hành trình của chúng ta. Các
Thiên Thần và các Thánh thì ở trên trời. Quỉ dữ và những ai thuộc về nó thì bị
giam cầm dưới Hỏa Ngục, trong lòng đất. Còn trái đất là nơi chúng ta đang sống
và chiến đấu. Chính vì thế, đôi khi chúng ta cho rằng về trời hay lên thiên
đàng là phần thưởng dành cho ai đã chiến đấu và chiến thắng quyền lực của sự ác
chi phối và hoành hành trên cuộc sống của chúng ta. Vì thế quan niệm sống để thu
tích các công việc đạo đức và đưa vào kho lẫm để chờ ngày lãnh nhận phần thưởng
đời sau vẫn còn ảnh hưởng sâu rộng trong cuộc sống của tín hữu. Với lối suy luận
như thế, chúng ta có thể sẽ quên đi trách vụ và bổn phận cần phải làm để biến đổi
môi trường mà chúng ta đang sống trở thành trời mới đất mới.
Trời là nơi
Chúa ngự. Ngự trị không nhắm đến nơi chốn cho bằng mô tả sự hiện diện của Chúa.
Sự hiện diện này sẽ không còn tuỳ thuộc vào một khoảng không gian nào đó hay một
mốc thời gian nào của lịch sử; nhưng là một sự hiện diện không bị giới hạn bởi
không gian và không lệ thuộc vào thời gian. Thiên Chúa hiện diện từ trước và
cho đến muôn đời, vô thủy vô chung. Như vậy ở đâu có Chúa là ở đó có trời. Và
như lời Chúa đã phán thì ở đâu có hai hay ba người họp lại vì danh Chúa thì
Chúa hiện diện giữa họ. Ý nghĩa của câu này có thể giải thích là ở đâu có sự hiệp
nhất, thông cảm, yêu thương thì có Chúa ở đó; nói khác đi tại nơi đâu mà con
người cùng chia sẻ một đức tin, cùng san sẻ và trao ban một lòng mến thì tại nơi
đó có sự hiện diện của Chúa. Như vậy, trời hay thiên đàng không ám chỉ đến địa
danh hay nơi chốn nào đó cho bằng một cách mà con người dùng để diễn tả khi nói
đến nơi ngự trị của Chúa. Nói khác đi, khi mô tả việc Chúa lên trời có nghĩa là
chúng ta nói đến việc Chúa Giê-su ngự trị bên hữu Thiên Chúa.
Trên thực tế,
làm sao chúng ta có thể giải thích về ý niệm về một vị Thiên Chúa vừa hiện diện
lại vừa vắng mặt trong cuộc sống của chúng ta nói riêng và trong các sinh hoạt
của thế giới này nói chung. Rất nhiều người trong chúng ta vẫn còn sống với
quan niệm về một vị Thiên Chúa ở trên trời, xa vắng với các sinh hoạt của con
người. Với cái nhìn như thế, mỗi khi chúng ta gặp khó khăn là lúc chúng ta chạy
đến cầu xin với Ngài đến can thiệp và giải quyết thay cho chúng ta.
Trái lại, với
sự hiện diện mới, Chúa Giê-su không còn hiện diện bằng xuơng bằng thịt và cũng
không còn bị giới hạn và ràng buộc bởi không gian và thời gian nữa. Người sẽ hoạt
động trong con người, nhất là nơi các kẻ tin. Vì thế việc trao ban uy quyền và
sứ mạng cho họ cần được thực hiện trước khi Người trở về với thân phận hằng có
trong Thiên Chúa của Người.
Có phải cho đến
hôm nay Chúa mới đuợc đưa lên trời hay không? Thật ra, Đức Giê-su đã về nhà
Cha, tiếp nhận vinh quang như đã có từ Thiên Chúa ngay khi Người trút hơi thở
và trao ban Thần Khí cho những ai đứng bên Thập Giá. Việc Chúa Giê-su được cất
nhắc về trời hôm nay không phải là việc ra đi để rồi không hiện diện nữa; nhưng
đây chính là một sự hiện diện mới mà chúng ta và các môn đệ cần nhận ra bằng
con mắt đức tin và thể hiện bằng việc làm để minh chứng điều mà chúng ta và các
môn đệ đã tin.
Vì thế, không
có chuyện vắng mặt. Đức Giêsu, Đấng đã chịu thương tích và bị giết vào dịp lễ
Vượt Qua; Người vẫn hiện diện và không hề bỏ rơi các môn đệ; Người đã sống lại
và tiếp tục sống cho họ và với họ như những gì mà chúng ta vừa nghe trong bài đọc
một hôm nay, đó là “sau cuộc thương khó, Người đã tỏ cho các ông thấy Người vẫn
sống, với nhiều bằng chứng Người đã hiện ra với các ông trong khoảng bốn mươi
ngày và đàm đạo về Nước Thiên Chúa.” Cách thức hiện diện tuy khác, nhưng Người
không hề bỏ rơi họ. Trong khi thi hành sứ vụ, Người đã không thể ở với mọi người
tại mọi nơi khác nhau. Nay qua sự chết trong vâng phục mà Người đã được tôn
vinh và hiện diện ở mọi nơi, mọi chốn và ở với mọi người trong mọi cảnh huống của
đời họ.
Chúng ta mừng
sự thay đổi, hân hoan đón nhận cách thức hiện diện mới của Chúa. Tuy, chúng ta
không còn được tiếp cận với con người bằng xương bằng thịt của Chúa nữa. Nhưng
với Thân Thể Mầu nhiệm của Đức Ki-tô là Giáo Hội, chúng ta được liên kết với
Người như Lời Người đã phán: “Ở đâu có hai hoặc ba người tụ họp nhân danh Thầy,
thì Thầy ở giữa họ.”
Mặc dầu các dấu
chỉ biểu lộ uy quyền của Thiên Chúa có thể thay đổi so với các việc làm của các
tín hữu thuộc các công đoàn sơ khai; nhưng nguồn gốc và sức mạnh vẫn xuất phát
từ Chúa. Người vẫn hoạt động thông qua những kẻ đi theo Người. Người về trời ngự
bên hữu Thiên Chúa không phải để được tôn vinh mà thôi, nhưng còn tiếp tục làm
việc nơi các môn đệ qua quyền năng và sức mạnh của Thiên Chúa, đó chính là sức
mạnh của Thánh Linh như Chúa đã hứa “các con sẽ nhận được sức mạnh của Thánh Thần
ngự xuống trên các con, và các con sẽ nên chứng nhân cho Thầy tại Giê-ru-sa-lem,
trong tất cả xứ Giu-đê-a và Sa-ma-ri-a, và cho đến tận cùng trái đất”.
Với sức mạnh
của Chúa Thánh Linh, các Tông Đồ và nhóm môn đệ mọi thời đã hoàn tất sứ mạng của
họ. Còn chúng ta hôm nay thì sao?
Sống trong một
thế giới đầy tranh chấp và bạo lực, chúng ta đuợc mời gọi trở nên sứ giả của
hoà bình.
Sống trong một
tập thể mà người ta tìm cách loại bỏ nhau vì ghen ghét, đố kỵ và thù hằn thì
chúng ta lại được mời gọi sống yêu thương, tương tác và liên đới với nhau.
Đối diện với
một cộng đoàn chỉ biết tham lam và tranh dành địa vị thì chúng ta lại được mời
gọi sống bác ái và khiêm nhường trong việc phục vụ.
Tất cả đều là
dấu chỉ nói lên lời mời gọi của Chúa Giê-su Phục Sinh, Đấng tiếp tục hiện diện
và hoạt động trong cộng đoàn của các kẻ tin.
Vì thế, câu hỏi
mà chúng ta phải đối diện hôm nay là sống thế nào trong vai trò chứng nhân về sự
hiện diện của Chúa? Đó cũng là thử thách mà Tin mừng đề ra cho các tín hữu tại
Ga-li-lê-a khi xưa và cho chúng ta hôm nay “Hỡi những người Ga-li-lê-a, sao còn
đứng đó nhìn trời.” Có nghĩa là tại sao chúng ta vẫn còn ngồi đó mà tiếc nuối
quá khứ! Sao cứ khư khư ôm lấy vinh quang mà không dám trở về với cuộc sống hiện
tại để chu toàn phận sự đã được trao phó?
Khi thi hành
nhiệm vụ mà Chúa trao phó hôm nay, chúng ta ý thức rằng mình không tự làm;
nhưng sứ mạng được trao ban từ Chúa; Người là vị cứu tinh nhân hậu, đang đồng
hành trong mọi sự kiện của cuộc đời chúng ta.
Chúng ta vẫn
nương tựa vào Chúa.
Chúng ta vẫn
gắn bó và nối kết mật thiết với Người.
Tuy nhiên, chúng
ta không ngồi đó chờ Người làm thay các việc mà chúng ta cần làm.
Chúng ta sẽ
không yêu cầu Chúa đến để thay đổi những gì đang xảy ra trong cuộc sống của
chúng ta.
Thay vào đó,
trong niềm tin, chúng ta biết chắc Người đang đồng hành với chúng ta, soi sáng và mở mắt để chúng ta nhìn thấy Thiên
Chúa trong các sự kiện đang xảy ra. Thiên Chúa đã không rời bỏ chúng ta nhưng
hiện diện trong những gì đang diễn ra trong cuộc sống của chúng ta ngay bây giờ
và mãi mãi.
Như vậy, Chúa
đã đi đâu là việc của Chúa! Việc của chúng ta phải làm là thực hiện lịnh truyền
mà Chúa phán trước khi được cất nhắc lên trời, đó là: “anh em sẽ là chứng nhân của Thầy tại
Giê-ru-sa-lem, trong khắp các miền Giu-đê, Sa-ma-ri và cho đến tận cùng trái đất”,
và nhờ việc làm của anh em mà mọi người sẽ nhận biết chúng ta là
môn đệ của Người. Amen!
No comments:
Post a Comment