Hôm nay cùng với toàn thể Giáo Hội, chúng ta mừng Lễ Dâng Đức
Giê-su cho Thiên Chúa. Bài Tin Mừng kể lại việc Thánh Giu-se và Đức Ma-ri-a
tuân theo luật Mai-sen, bế hài nhi Giê-su, người con trai đầu lòng mới được sinh
ra 40 ngày, lên Đền thờ Giê-ru-sa-lem để tiến dâng cho Thiên Chúa.
Trong khi cử hành lễ này thì tôi lại nhớ đến tấm lòng bao
dung, quảng đại và hy sinh mà các bậc cha mẹ đã trao ban cho con cháu. Họ đã nỗ
lực học để quên mình mà luôn khuyến khích và cho phép con cái của họ thực hiện
những gì mà các cháu được kêu gọi để hoàn tất.
Như tất cả chúng ta đều biết rằng trước khi con cái thuộc về
cha mẹ hay thuộc về gia đình mình thì các cháu phải thuộc về Chúa trước. Thật vậy,
mọi thành viên trong gia đình của chúng ta nói riêng và gia đình Hội Thánh nói
chung đều là những món quà vô giá mà Thiên Chúa đã ban cho chúng ta.
Lối suy nghĩ này quả thật rất ích lợi. Khi sinh ra chúng ta
biết mình lệ thuộc vào ai. Kiểu sống tự sinh tự diệt không còn được chấp nhận.
Mỗi người chúng ta được sinh ra để thuộc về nhau. Chúng ta có bổn phận và trách
nhiệm lo lắng và chăm sóc cho nhau.
Dọc theo năm tháng của dòng đời, chúng ta càng thấy rõ điều
này hơn. Trước hết chúng ta thấy gia đình mình đông hơn, ngoài cha mẹ và anh chị
em, chúng ta còn có những người bạn. Họ đã đến để thuộc về chúng ta và chúng ta
cũng thuộc về họ. Như vậy, sống là chấp nhận thuộc về gia đình, xóm giáo, cộng
đòan và Hội Thánh.
Không ai trong chúng ta lại sống cho riêng mình mà được tồn tại
hết. Sống là sống cho người khác. Cho đến một ngày con tim của chúng ta nhận ra
một sự nối kết, một cách thuộc về với một đối tượng mà không ai có thể cắt đứt
hay kéo chúng ta ra khỏi vòng tay của người đó được. Và từ đó một chu kỳ của
‘thuộc về’ được gầy dựng bằng chính tình yêu và lòng chung thủy của chúng ta
dành cho nhau.
Vì vậy, để sống và thưc hiện được điều này, tất cả chúng ta,
đặc biệt những ai đang nắm giữ trọng trách lãnh đạo trong gia đình, tại giáo xứ
và của Hội Thánh, họ cần học cách sống ‘từ bỏ -letting go’ cái tôi, từ bỏ tự nhận
mình là đúng hay tự cho mình là người cầm cán cân công lý; rồi để cho con cái
trong gia đình, thành viên trong các tổ chức đời cũng như đạo có thể khám phá
ra thế giới, môi trường, hướng đi, ơn gọi mà trong đó họ có thể thiết lập nền tảng,
đóng góp và xây dựng một cách tích cực nhất. Thậm chí, chúng ta cần cho phép và
chấp nhận những sai lỗi của họ và biểu lộ tình thương qua việc hỗ trợ và đứng
bên các cháu nữa. Tôi tin tưởng rằng, là cha mẹ và người lãnh đạo, chúng ta sẵn
sàng chấp nhận thua để con cháu mình thắng, vì yêu thương chúng.
Và trong ngày lễ hôm nay, Thánh Giu-se và Đức Ma-ri-a đã chỉ
cho chúng ta con đường, dâng Đức Giê-su cho Thiên Chúa, để Người tự do thực hiện
chương trình mà Thiên Chúa đã chuẩn bị và muốn Người thực hiện.
Đức Giê-su đã sống điều này một cách thật nghiêm chỉnh. Người
thuộc về Thiên Chúa một cách trọn vẹn. Người đã xác định điều này khi phán “Này
Tôi xin đến để thực thi ý Chúa (Dt 10:19) và “Ta với Cha là một” (Gio-an
10:30).
Có biết bao thử thách đã đến cám dỗ Người sống cho riêng
mình, như: nếu ông là Con Thiên Chúa thì biến đá thành của ăn, chứng tỏ uy quyền
bằng cách nhẩy xuống từ nóc đền thờ này đi, và ngay trong giây phút sinh tử, Đức
Giê-su còn bị thử thách rằng nếu Người là Đức Ki-tô thì hãy tự cứu mình, v.v… Tất
cả thử thách trong cuộc sống nhằm lôi kéo Người sống theo ý mình, không muốn
thuộc về Cha. Nhưng Người đã chiến thắng tất cả. Đức Giêsu không tự mình nói, không
tự mình làm và đã vượt qua cái tôi bằng cách để cho Thiên Chúa, Cha Người làm
chủ cuộc sống sứ mạng của Người.
Trở về với cuộc sống của chúng ta, thực tế dậy chúng ta biết
rằng không ai trong chúng ta được sinh ra rồi để cho người khác kiểm soát hay
thống trị mình. Chúng ta là quà tặng mà Thiên Chúa ban cho nhau. Bằng cái nhìn
tích cực, chúng ta có thể cho rằng những người đã hiện diện trong cuộc đời mình
đều nắm giữ một vai trò nào đó trong chương trình cứu độ của Thiên Chúa dành
cho mình. Tuy nhiên, không phải lúc nào chúng ta cũng có cái nhìn như thế.
Trong những lúc yếu đuối, chúng ta có thể xem họ như chướng ngại vật cản bước
tiến của mình, hủy đi mối tương quan giữa mình và họ. Mỗi khi như thế, chúng ta
cũng nên trở về để nhớ lại sự kiện hôm nay, và ‘tiến dâng’ họ cho Thiên Chúa,
xin Người ban bình an và chúc phúc cho họ để mối dây tương quan, sự liên kết
‘thuộc về’ giữa họ và chúng ta được bền chặt hơn.
Trở về bản thân, chúng ta cần khám phá ra những gì mà Thiên
Chúa đã ban tặng cho mình. Bởi vì, làm thế nào chúng ta có thể dâng cho Thiên
Chúa điều chúng ta không có! Công việc này quả thật rất khó khăn khi tìm cách
liệt kê và còn phải kể ra những quà tặng đó với lòng biết ơn, không kiêu hãnh,
không ngạo mạn, mà chỉ có chân thành. Trên thực tế, chúng ta có thể xin lễ tạ
ơn, nhưng lại thường hay quên thể hiện dâng lên Thiên Chúa lối sống tạ ơn về những
gì đã được trao ban cho mình bằng việc làm cho tha nhân.
Vì thế, đây là lúc chúng ta cần xem xét vấn đề này một cách
thật nghiêm túc. Ngoài việc nhìn lại chính mình và dành thời gian để suy gẫm về
ân huệ, quà tặng, sự hiên diện và can thiệp của Thiên Chúa đã thể hiện trong đời
mình. Với lòng tạ ơn chúng ta cần chia sẻ những điều đã lĩnh nhận cho người
khác. Tiến dâng là như thế.
Sau đó, giống như thái độ của bà An-na và ông già Si-mê-ôn
trong bài Phúc Âm hôm nay. Họ đã nhận được món quà vô giá qua việc gặp gỡ con
trẻ Giê-su. Trái tim của họ được lấp đầy nguồn hạnh phúc được ơn cứu độ mà Đức
Giê-su đem đến cho họ. Như họ, với lòng biết ơn chúng ta cũng đã nhận bao quà tặng
trong cuộc sống và quà tặng vô giá nhất là sự hiện diện của Đức Giêsu trong hành
trình cuộc sống mình. Vì thế, hãy tiến dâng cho Thiên Chúa những gì mà chúng ta
đã lĩnh nhận để chúng ta và mọi người mà chúng ta đã gặp đều thuộc về Thiên
Chúa và thuộc về nhau. Amen!
No comments:
Post a Comment