Friday, 3 April 2020

PHỤC SINH, NGUỒN HY VỌNG CHAN CHỨA. ALLELUIA!




Anh chị em thân mến,

Để đáp ứng với tình hình lây nhiễm do nạn đại dịch Covid-19 gây ra, năm nay chúng ta không thể cùng nhau tụ họp tại nhà thờ để cử hành các nghi thức phụng vụ trong tuần Thương Khó, tưởng niệm sự chết và hân hoan mừng sự sống lại của Đức Giê-su. Đây quả là một mất mát! Một tập tục, một thói quen đạo đức trong cuộc sống bị đảo lộn khiến chúng ta cần thời gian để điều chỉnh sao cho phù hợp. Ngay trong lúc này, tất cả còn quá sớm để tìm ra một giải pháp thích hợp cho mọi người. Kiên nhẫn, cởi mở, thành thật, tạo cho nhau cơ hội để diễn tả lòng nhân ái và nhất là những giây phút thinh lặng trong thời gian này để với mối dây hiệp thông, chúng ta, những kẻ tin sẽ gặp Chúa ngay trong cơn bão mà Covid-19 gây ra.

Những gì mà chúng ta đang phải đối diện hôm nay cũng là tâm tư mà các môn đệ đã trải qua năm nào. Thế giới của họ bị đảo lộn. Những ước muốn của họ khi theo Chúa đột nhiên phải thay đổi. Các môn đệ mất phương hướng. Thay vì lo sợ hậu quả do đại dịch gây ra, các môn đệ trốn chạy và ẩn núp vì sợ bị vạ lây bởi mối quan hệ thầy trò với Đức Giê-su. Thầy mình còn bị đóng đinh, phương chi chúng mình? Biết đâu chúng mình sẽ là thành phần kế tiếp bị săn lùng. Đó là thời điểm đen tối nhất trong lịch sử cứu độ. Dưới con mắt của các môn đệ, tất cả dường như đã đi vào ngõ cụt. Tâm tình của một con người không tìm được lối thoát cũng đã được Đức Giê-su bộc lộ khi Người lên tiếng than van “Lậy Thiên Chúa, Lậy Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con?” (Mt 27:46) Thật ra Thiên Chúa có bỏ rơi Người đâu, nhưng trong nỗi thống khổ tột cùng khi bị thế gian phản bội, các môn đệ chạy trốn đã khiến Đức Giê-su thốt lên lời than van lo sợ đến thế. 

Nhớ lại hoàn cảnh và tâm tư của các môn đệ khi xưa giúp chúng ta nhận ra một điều là những gì mà chúng ta đang phải đối diện chưa hẳn là một ngõ cụt, không lối thoát. Nhìn vào hoàn cảnh thực tế để bồi dưỡng niềm tin vào Chúa, tăng cường niềm hy vọng vào sự can thiệp của Thiên Chúa, Đấng đã yêu thương thế gian đến độ sẵn sàng trao ban người Con duy nhất cho thế gian!

Với niềm tin và khí cụ của lòng mến, chúng ta bước đi trong hy vọng vì biết rằng đau khổ và cái chết không phải là điểm kết thúc sứ vụ của Đức Giê-su. Trái lại,  qua sự chết Đức Giê-su được siêu tôn ngự bên hữu Thiên Chúa. Đó chính là mầu nhiệm đã được tỏ bầy mà Thánh Phao-lô đã tiếp nhận và trung thành trong việc rao giảng rằng: nếu Ðức Kitô đã không chỗi dậy, thì lời rao giảng của chúng tôi trống rỗng, và cả đức tin của anh em cũng trống rỗng..., chúng ta là những kẻ đáng thương hơn hết mọi người.” (1Cor 15: 14 và 19b)

Như Thánh Phao-lô, trong mọi thời, nhất là trong giai đoạn này chúng ta cần làm chứng, không chỉ qua các nghi thức phụng vụ, mà là cuộc sống của mình về mầu nhiệm cao cả trong đạo, Mầu nhiệm Phục Sinh của Chúa. Tuy nhiên, chúng ta cần thành thật với nhau rằng, không chỉ một lần, mà biết bao nhiêu lần chúng ta đã công bố và chia sẻ Tin Mừng Phục Sinh cho nhau; nhưng có mấy khi và mấy ai cảm nhận được ý nghĩa và hiệu quả của biến cố đó trong đời mình, nhất là trong giai đoạn đầy khó khăn như chúng ta đang phải đối diện!

Thưa anh chị em,

Đau khổ và thập giá là chìa khóa giúp ta buớc vào sự sống. Chúng ta không cần đi tìm thập giá hay đau khổ. Đó là phần của cuộc sống hay cuộc sống sẽ sản sinh ra đau khổ và thập giá. Tuy nhiên, tôi cũng đã gặp các bạn trẻ, công thành danh tọai, tuơng lai sáng ngời nói rằng họ chưa thấy đau khổ. Dù im lặng, nhưng trong thâm tâm tôi tự nói ‘đừng vội kết luận như thế, cứ chờ mà xem rồi sẽ thấy’. Một lúc nào đó, bạn hay tôi bị vuớng phải căn bịnh hiểm nghèo, tai uơng, tai nạn xe cộ, bị bồ đá, bị phản bội, cô đơn, trầm cảm, cháy nhà, mất trộm… và các tai ương khác chẳng một ai muốn nó xẩy đến cho mình, thế mà nó vẫn xẩy ra, không sao kể hết! Hãy nhớ rằng Đức Giêsu cũng xin Chúa Cha cất đi các đau khổ - xin cho con khỏi uống chén này. Thế mà Thập Giá vẫn cứ đuợc đem đến cho Người.

Làm thế nào để chấp nhận đuợc các điều mà chúng ta gọi là Thập Giá?

Thưa anh chị em,

Việc đón nhận đau khổ thật không dễ dàng. Cách đón nhận của chúng ta rất khác nhau, tùy theo tâm tính, hòan cảnh cuộc sống. Một lần kia, trong lúc đi thăm bịnh nhận trong các nhà duỡng lão. Có bà cụ kia, ngồi trên xe lăn, mặt đang nhăn nhó vị bị cơn đau hành hạ. Lại có một hội viên Legio đã đến an ủi bà “Xin bà hãy dâng các đau khổ bằng cách nhìn vào guơng của Chúa, đang đau khổ và quằn quại trên Thập Giá.” Bà cụ nhà mình thản nhiên đáp lại “Thưa chị, Chúa chỉ ở trên đó có 3 tiếng đồng hồ thôi, chị ạ.” Rõ khổ, khuyên với răn; cứ kiểu khuyên dậy đời như thế này thì làm khổ người bịnh hơn là giúp đỡ.

Im lặng và đồng cảm với nỗi đau của nhau có thể là một giải pháp?

Im lặng để chấp nhận một sự thật rất hiển nhiên là đau khổ là phần của cuộc sống mà không một ai trong chúng ta có thể thóat được. Trước khi chấp nhân đuợc điều này, chúng ta sẽ trải qua các giai đọan khác như chán nản, chối bỏ, tức giận… và các câu hỏi như tại sao chuyện này có thể xẩy ra cho tôi? Tôi không thể chấp nhận! Sau cùng mới là việc chấp nhận. Bởi vì, nếu không chấp nhận thì tôi sẽ làm gì hơn. Đàng nào thì chuyện cũng đã xẩy ra rồi. Dù chối bỏ, đau khổ cũng đã xẩy ra.

Đồng cảm là một hình thức chia sẻ hữu hiệu nhất mỗi khi gặp đau khổ. Đừng áp đặt sự bực tức gây ra bởi đau khổ mà mình đang phải gánh chịu cho người khác, nhất là những người thân của mình. Họ cũng đang trải qua các khó khăn khác. Hãy cùng với nhau vác thánh giá.

Trong nghi thức tôn kính Thánh Giá vào chiều ngày thứ sáu Tuần Thánh hàng năm. Tôi vô cùng ngưỡng mộ khi toàn thể mọi người trong cộng đoàn, không phân biệt tuổi tác, địa vị, giai cấp lần lượt xếp hàng thật trang nghiêm và kính cẩn tiến lên hôn Thánh Gía Chúa. Trong lúc ngắm nhìn họ, tôi thầm cầu cho họ và tôi biết hôn kính thánh giá bằng xuơng bằng thịt mà Chúa gửi đến cho chúng ta. Đó là những việc làm cụ thể để diễn tả tâm tình đạo đức mà chúng ta vừa cử hành.

Muốn đạt được ước nguyện đó, chúng ta phải chết cho bản tính và cái tôi của mình thì sự sống của Chúa sẽ được biểu hiện trong tôi. Chúa sống thực sự và hiện diện trên mọi nẻo đuờng của cuộc sống, ngay cả lúc tôi bất trung và bội uớc. Chúa vẫn không lìa xa tôi. Nguời vẫn sống, thật thầm lặng – như hạt lúa gieo âm thầm, mục nát – chờ ngày trổ sinh hoa trái.

Đây không phải là điều mà chúng ta đạt được. Nhưng đó là quà tặng nhưng không của Thiên Chúa ban cho từng người, tùy thuộc vào hòan cảnh khác nhau mà trong một khỏanh khắc nào đó, họ biết rằng Chúa Phục sinh và đang sống trong đời họ. Đó là ân huệ nhưng không của Chúa Thánh Thần. Chính Thần Khí của Thiên Chúa đã làm cho Đức Kitô chỗi dậy. Người không tự chỗi dậy mà Thánh Thần làm cho Người chỗi dậy. Và cũng chính Thần Khí của Chúa Phục Sinh sẽ sống và hoạt động thật mãnh liệt trong ta.

Thưa anh chị em, nhân loại đang đợi chờ Ánh Sáng Phục Sinh. Thế giới hiện đang bị ảnh hưởng bởi nạn đại dịch Covid-19 gây ra. Không chỉ có thế, vẫn còn những người đang phải đối diện với những bi kịch của đời sống, họ đang cần đến ánh sáng. Vậy, hãy can đảm, với Ánh Sáng Phục Sinh, chúng ta buớc vào những ngõ cụt của dòng đời, đi đến hang cùng ngõ hẻm để gặp những nguời bị ‘bó tay’ mà làm chứng cho họ biết rằng Chúa nay thật đã Phục Sinh! Alleluia. Người không chết nữa. Người đang sống và chờ đợi chúng ta tại Ga-li-lê, nơi Thầy đã chia sẻ cuộc sống khi thi hành sứ vụ mà Cha đã trao phó.

Lối sống chứng nhân này đã xuất hiện qua từng giai đoạn của lịch sử. Nhìn lại chúng ta phải hãnh diện và nhớ đến những gương hy sinh của các tín hữu đã xuất hiện trong các tuyến đầu để phục vụ các bịnh nhân gây ra bởi dịch bệnh. Không chỉ có thế, còn biết bao nhiêu bịnh viện khẩn cấp được dựng nên bởi các kẻ tin để chăm sóc cho người bịnh. Lòng can đảm, gương hy sinh quên mình chỉ nghĩ đến những người cùng khốn là nhân chứng tình yêu của Đấng đã hy sinh thân mình vì nhân loại, nay Người đang sống qua lối sống của các chứng nhân qua các thời đại như thế.

Vì thế, hãy mạnh dạn ra đi, từ bỏ, chia sẻ, thậm chí sẵn sàng hy sinh cho đến cùng để hoàn tất sứ vụ đã được trao ban, rồi chúng ta sẽ ngạc nhiên mà nhận ra rằng quả thật Chúa đã sống lại và hiện diện trong cuộc sống mình. Bởi vì, cuộc sống của chúng ta lúc bấy giờ không còn bị chôn vùi trong ngôi mộ, nhưng chúng ta đã đặt cuộc sống mình trên nền tảng và điểm tựa duy nhất, đó chính là “Chúa Phục Sinh, nguồn hy vọng chứa chan! Alleluia”

No comments:

Post a Comment